Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 55: Người xấu.



Hôm nay Ôn Dĩ Huyễn không có phần diễn, tối đến người đại diện có sắp xếp cho cô ta một buổi tiệc, rất quan trọng. Ôn Dĩ Huyễn chọn chiếc váy hàng hiệu mới nhất trong tay, sau khi mặc vào cảm thấy bản thân đẹp đến giống như tiên nữ vậy, cầm di động liên tục chụp mấy tấm hình, còn đăng lên Weibo nữa.

Kết quả sự mới mẻ còn chưa qua hết đã bị cái đồ quỷ con làm bẩn váy, Ôn Dĩ Huyễn chỉ nhìn dấu tay xám kia một chút, đã muốn nôn ra máu, lại thêm cậu nhóc nghịch ngợm này còn là người nhà Tề Nhiễm Nhiễm, chuyện này thật sự khiến Ôn Dĩ Huyễn muốn bùng nổ tại chỗ.

Cô ta không chút suy nghĩ, duỗi tay dùng sức đẩy một cái, lạnh giọng nói: “Cách tôi xa một chút, nhóc làm bẩn váy tôi rồi!”

Vị trí ngồi xổm của bánh bao nhỏ không tốt lắm, cao thấp chênh lệch, tư thế ngồi xổm cũng không vững, cơ thể có chút lắc lư, bị Ôn Dĩ Huyễn dùng sức đẩy một cái, căn cơ không vững ngã về đằng sau, sau gáy nặng nề đập trên nền đất bùn cát.

Chuyện ngoài ý muốn xảy ra có hơi đột ngột, người lớn bên cạnh cũng không kịp phản ứng, tiểu Tuyết nhìn Ôn Dĩ Huyễn đẩy bánh bao nhỏ, nhưng hành động của cô ấy không đủ nhanh nhẹn, lúc xông đến, bánh bao nhỏ đã ngã ngửa xuống, sau gáy dính một đống bùn cát, tiểu Tuyết suýt chút nữa bị dọa đến hồn phi phách tán.

Ôn Dĩ Huyễn cũng là nhất thời tức giận mới đẩy trẻ con, nhưng cô ta không ngờ đến cái đẩy bình thường như vậy, sẽ khiến đứa trẻ ngã xuống nghiêm trọng đến thế, cô ta cũng giật mình, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng làm cũng làm rồi, cô ta lại không hạ mặt xuống xin lỗi được, vốn dĩ là bánh bao nhỏ làm sai trước.

“Luân Luân, em không sao chứ?” Sắc mặt tiểu Tuyết trở nên giống hệt tên của cô ấy, trắng như tuyết, cô ấy hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Dĩ Huyễn, lại nhẹ tay nhẹ chân đến đỡ bánh bao nhỏ.

Bình thường bánh bao nhỏ rất kiên cường, thật ra cũng chỉ là đứa trẻ 4 tuổi thôi, gáy đột ngột bị đập một cái, nhất định sẽ đau, ngược lại cậu bé cũng không oa oa khóc lớn, chỉ là hai mắt rất nhanh đã trở nên ngập nước, tủi thân gọi một tiếng: “Chị tiểu Tuyết.”

Bánh bao nhỏ kiềm chế nước mắt, Kha Tiểu Diệp ngồi xổm bên cạnh cậu sau mấy giây ngây ngốc, òa một tiếng khóc lớn, âm thanh còn rất dâng trào, căn bản là gào lên.

“Mẹ, mẹ ơi, anh trai ngã ngửa rồi, òa huhuhuhu…”

Cô bé kêu to như vậy, sắc mặt tất cả mọi người càng thêm khó coi, trợ lý nhỏ đứng sau lưng Ôn Dĩ Huyễn vội vàng giật giật tay áo Ôn Dĩ Huyễn, ý bảo cô ta nói gì đó, bằng không đợi lát nữa càng khó thu dọn kết cục, nói thế nào thì đối phương cũng chỉ là đứa trẻ.

Nhưng mà lúc này cơn bướng bỉnh của Ôn Dĩ Huyễn lại xông lên, trầm mặt khẽ mím môi, không nói tiếng nào.

Tiếng khóc của Kha Tiểu Diệp có uy lực rất lớn, rất nhanh đã gọi hai mẹ trong phòng nghỉ đi ra, lại đúng lúc phim trường nghỉ ngơi nửa tiếng, Hạ Chiêu và Tạ Thanh đều đến đây, mấy người lớn nghe được tiếng khóc của cô bé, trái tim cũng sắp bị bóp chặt, nhao nhao qua đây xem xét tình hình.

“Bảo bối, sao lại khóc, xảy ra chuyện gì rồi?” Kha phu nhân chạy đến nhanh nhất, ngó lơ Ôn Dĩ Huyễn bên cạnh, ôm lấy tiểu tâm can của mình lên, nhẹ giọng dỗ dành.

Tề Nhiễm Nhiễm cũng đi đến bên cạnh bánh bao nhỏ, nhìn thấy tiểu Tuyết ôm thằng bé thì hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Tuyết nói chuyện cũng mang theo giọng nghẹn ngào, “Chị, Luân Luân bị ngã một cái, đập đến gáy.”

Tề Nhiễm Nhiễm sững sờ, mím môi, duỗi tay đỡ đầu bánh bao nhỏ cẩn thận kiểm tra một lượt, nhẹ giọng hỏi: “Luân Luân, đầu có đau không? Có khó chịu không?”

Bánh bao nhỏ duỗi tay muốn mẹ ôm, ghé vào trong ngực cô, nói: “Chỉ là chỗ này có hơi đau.” Nói xong cậu bé muốn sờ đầu lại bị Hạ Chiêu đi đến nắm lấy tay nhỏ.

“Đừng chạm vào.” Anh lo lắng nói.

Ôn Dĩ Huyễn thấy người đến càng lúc càng nhiều, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, nhưng cô ta cũng cảm thấy bản thân không sai, quỷ nhỏ này làm bẩn chiếc váy hàng hiệu của cô, vốn chính là lỗi của thằng bé, cô đẩy một cái kia cũng không phải cố ý, là thằng bé ngồi xổm không vững, mới ngã nghiêm trọng như vậy, hiện tại khóc sướt mướt, ngược lại biến cô thành người ác tội tày trời.

Cô càng nghĩ càng giận, mặt cũng đen lại.



Bèn nghe thấy Kha Tiểu Diệp khóc thút tha thút thít, nức nở nói: “Cô ấy đẩy anh trai, anh trai bèn ngã xuống, huhuhu…”

Nhóc con nói không rõ, nói chuyện cũng mang theo vị sữa, nhưng cũng có thể miễn cưỡng biểu đạt rõ ràng nội dung, mọi người nghe xong lời cô bé, cùng nhau ngước mắt nhìn về phía Ôn Dĩ Huyễn.

Ôn Dĩ Huyễn thoáng cái trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, mặt đỏ lên, lùi về sau một bước, bất chấp đến cùng, biện bạch cho bản thân: “Không phải… Tôi không muốn đẩy thằng bé ngã, thằng bé làm bẩn váy tôi, tôi chỉ là… muốn đẩy thằng bé ra.” Vì để gia tăng độ tin cậy, cô ta còn kéo váy lên cho người khác nhìn.

Tiểu Tuyết nghe lời cô ta nói, tức giận nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy cô dùng sức đẩy Luân Luân, thằng bé ngồi xổm không vững, bị cô đẩy một cái mạnh như vậy, chắc chắn sẽ ngã ngửa xuống!”

Ôn Dĩ Huyễn không ngờ tới bản thân sẽ bị một trợ lý nhỏ mắng mỏ, tức giận mà liếc ngang đối phương, nói: “Tôi không có, cô nói bừa.”

Mắt thấy đôi bên sắp ầm ĩ lên, Tạ Thanh đi đến, ánh mắt sắc bén nhìn liếc nhìn Ôn Dĩ Huyễn một cái rồi mới cao giọng nói: “Được rồi, bây giờ không phải là lúc cãi nhau, trước tiên xem đứa trẻ có chuyện gì không, anh thấy vẫn nên đưa đến bệnh viện kiểm tra một chút thì tốt hơn.”

Động tác của Hạ Chiêu chậm rãi sờ sau gáy bánh bao nhỏ, lập tức nhíu mày lại, nói: “Lớn thành cục nhỏ rồi.”

Cánh tay Tề Nhiễm Nhiễm ôm bánh bao nhỏ hơi run rẩy, kinh nghiệm chăm trẻ của cô không nhiều, ngay cả khi bánh bao nhỏ chỉ bị ốm vặt nho nhỏ cô cũng đã căng thẳng lắm rồi, chứ đừng nói đến bây giờ có thể bị thương, “Làm sao bây giờ, chúng ta đến bệnh viện đi.”

Bánh bao nhỏ nhìn qua tinh thần còn khá ổn, thấy mẹ sốt ruột, rất ấm áp nhỏ giọng an ủi mẹ, “Mẹ ơi, con không đau.”

Tề Nhiễm Nhiễm sờ khuôn mặt mũm mĩm của bánh bao nhỏ, nở nụ cười nói: “Luân Luân giỏi nhất, dũng cảm nhất.”

Biểu hiện của Hạ Chiêu rất bình tĩnh, nhưng anh với Tề Nhiễm Nhiễm không khác nhau là bao, kinh nghiệm không đủ, trong lòng cũng hoảng, sờ thấy sau gáy bánh bao nhỏ lớn thành cục nhỏ, quả quyết nói với Tề Nhiễm Nhiễm, “Bánh bao nhỏ để anh bế, chúng ta đến bệnh viện gần đây khám xem.” Nói xong duỗi tay đón lấy con.

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn sự kiên định trong mắt Hạ Chiêu như tìm được người tin cậy, cảm xúc căng thẳng lập tức thả lỏng đôi chút, cô giao bánh bao nhỏ đến tay Hạ Chiêu, lại quay đầu căn dặn tiểu Tuyết đi thu dọn ít đồ đạc, mới theo Hạ Chiêu vội vàng rời đi.

Kha Tiểu Diệp thấy bánh bao nhỏ được bố mẹ bế đi, lập tức nín khóc, kéo tay mẹ mình, muốn đi cùng anh trai nhỏ đến bệnh viện, Kha phu nhân vỗ về an ủi hồi lâu, đồng ý chờ anh trai nhỏ trở về, sẽ dẫn cô bé đi thăm cậu trước tiên, cô bé mới từ bỏ, ngoan ngoãn được mẹ ôm đi rửa tay ăn điểm tâm.

Thấy người vây xem hiện trường tản đi gần hết, ban nãy Ôn Dĩ Huyễn ôm trái tim treo lơ lửng rốt cuộc cũng thở phào, thấy không có người thật sự muốn truy cứu chuyện này, cô ta cũng hoàn toàn yên tâm, giống như những người khác, cô ta cũng dẫn trợ lý dự định rời đi, nhưng vừa mới xoay người, đã bị Tạ ảnh đế gọi lại.

“Cô đợi đã.” Giọng Tạ Thanh bình tĩnh nhẹ nhàng, không có một chút biến động, đây là giọng điệu anh quen dùng khi đối mặt với người xa lạ.

Cho dù lời của anh không có dấu hiệu nổi giận, Ôn Dĩ Huyễn vẫn bị dọa, cả người đều cứng ngắc tại chỗ, ngay cả chuyển động cơ thể cũng làm đến vô cùng khó khăn, giống như người máy với các khớp nối rỉ sét.

“Anh… Anh Tạ.” Ôn Dĩ Huyễn có hơi lắp bắp gọi anh.

Tạ Thanh cách xa mấy mét nhìn cô ta, ánh mắt hờ hững, khí thế của bản thân anh đã rất mạnh, lúc này càng cố ý lấy thân phận ra áp chế đối phương, tất nhiên là triển khai toàn bộ khí thế, ở trên cao nhìn xuống.

“Lời tôi muốn nói rất đơn giản, hy vọng cô tự giải quyết cho tốt, nên xin lỗi thì đi xin lỗi, nên sám hối thì đi sám hối, người trưởng thành thì nên có dáng vẻ của người trưởng thành.”

Tạ Thanh cùng Ôn Dĩ Huyễn gần như không có phần diễn chung, ấn tượng về cô ta cũng là: Người tình của nhà đầu tư quen biết nào đó.

Trong giới chuyện này rất thường thấy, Tạ Thanh ở trong giới lăn lộn lâu rồi, tất nhiên là không thấy kinh ngạc.



Người trẻ tuổi có người nâng đỡ, rất dễ dàng đắc ý vênh váo, điểm này là bệnh chung của rất nhiều người, trước đó không bị đụng chạm đến, Tạ Thanh từ đầu đến cuối đều ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng lần này lại khác, Hạ Chiêu là bạn bè Tạ Thanh xem trọng, bánh bao nhỏ cũng là đứa trẻ Tạ Thanh rất thích, Tạ Thanh không muốn nhìn thấy bọn họ bị ức hiếp, cho nên mới có thể nghĩ đến muốn cảnh cáo Ôn Dĩ Huyễn một chút.

Ôn Dĩ Huyễn thật sự bị dọa rồi, trong khoảng thời gian vào đoàn này, cô ta tận mắt nhìn thấy Tạ Thanh có bao nhiêu hòa nhã, cho dù quay phim không thuận lợi, cũng không thấy anh thật sự tức giận với ai, nhưng lúc này, anh lại đứng trước mặt cô ta cảnh cáo cô ta, muốn cô ta tự giải quyết cho tốt, trong nháy mắt nghe lời nói của anh, Ôn Dĩ Huyễn có hơi run chân.

“Em… Em biết ạ.” Ôn Dĩ Huyễn chống đỡ áp lực, nhỏ giọng đồng ý.

Vẫn luôn chờ đến khi Tạ Thanh rời đi trước, Ôn Dĩ Huyễn mới lạnh mặt xoay người đi ngược về hướng đi đến, trợ lý nhỏ đi theo bên cạnh cô ta, nhỏ giọng hỏi cô ta không sao chứ, Ôn Dĩ Huyễn trừng cô ấy, giận chó đánh mèo, nói: “Dáng vẻ tôi giống không sao không? Từng người một cảm thấy tôi dễ bắt nạt, ngay cả đứa trẻ con cũng muốn leo lên đầu tôi ngồi, nơi này căn bản không phải nơi dành cho người!”

Ôn Dĩ Huyễn càng nói càng tức, đi qua một cây bên đường, giật mạnh một cành cây xuống, lại ném xuống mặt đất giẫm hai cái cho hả giận.

Đang giẫm, di động của Ôn Dĩ Huyễn vang lên, bởi vì mặc váy, di động của cô ta là do trợ lý nhỏ cầm, sau khi thấy rõ tên hiển thị, trợ lý nhỏ vội vàng giơ di động lên trước mặt Ôn Dĩ Huyễn, nói: “Là điện thoại của Trần tổng.”

Lúc này Ôn Dĩ Huyễn vẫn cảm thấy uất ức, nhìn thấy là kim chủ gọi đến, bèn nổi tính hờn dỗi nói; “Không nghe.”

Trợ lý nhỏ biết tính khẩu thị tâm phi của cô ta, vội dỗ dành nói: “Em thấy hay là chị vẫn nên nghe máy đi, không nghe chờ lát nữa bản thân chị lại khó chịu.”

Ôn Dĩ Huyễn trừng mắt liếc nhìn cô ấy, duỗi tay đoạt lấy điện thoại, tìm một góc yên tĩnh, nghe máy: “Alo, anh yêu.”

Giọng cô ta mềm mại, nhưng lại không thể cảm động người đàn ông đối diện, nghe thấy đối phương tức nổ phổi nói: “Ôn Dĩ Huyễn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả, lại ở đoàn làm phim gây họa rồi? Lần này còn chọc đến Tạ ảnh đế??”

Ôn Dĩ Huyễn vừa nghe, nháy mắt xị mặt, nói: “Anh biết rồi?”

“Tạ ảnh đế đích thân gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi quản tốt người của mình, còn em ấy nói thử xem, sao em lại trêu chọc vào người ta rồi?”

Ôn Dĩ Huyễn vừa tức lại tủi thân, bĩu môi nói: “Sao anh lại thế này chứ, người khác nói một câu, anh bèn tới chỉ trích em, sao anh không hỏi thử xem đến dùng xảy ra chuyện gì, không hỏi thử xem em có bị bắt nạt hay không!”

Trần tổng dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Em bị bắt nạt?”

Ôn Dĩ Huyễn rất tức giận hừ một tiếng với điện thoại, sau đó cúp máy. Mỗi lần cô ta nổi cáu, đều làm như vậy, Trần tổng còn chưa trải nghiệm hết sức hút mới mẻ của cô ta, không quá hai ngày chắc chắn phải đến dỗ cô ta, cô ta cũng quen rồi.

Bên kia hai người Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm dẫn tiểu Luân Luân đến bệnh viện làm cuộc kiểu tra não bộ, nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại, để cậu nhóc tĩnh dưỡng hai ngày, không được cho chạy nhảy quá kịch liệt là được, ngay cả thuốc cũng không kê cho bọn họ.

Mặc dù là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng hai người vẫn cảm thấy yên tâm, nếu như không đến làm kiểm tra, bọn họ sẽ luôn ngờ vực có phải bị đập hỏng rồi không, nơm nớp lo sợ, cho nên mặc dù đến bệnh viện có chút giày vò, nhưng tối thiểu là được an tâm.

Trở lại đoàn phim, Hạ Chiêu cũng không đặc biệt tìm Ôn Dĩ Huyễn làm phiền, quan hệ của bọn họ và Ôn Dĩ Huyễn vốn rất căng thẳng, trải qua chuyện này càng rơi vào điểm đóng băng.

Nhưng Ôn Dĩ Huyễn đã bị Tạ Thanh cảnh cáo, vẫn rất thành thật mua giỏ hoa quả lớn, thành tâm đến thăm bánh bao nhỏ nhà Tề Nhiễm Nhiễm. Nhưng bánh bao nhỏ vừa thấy cô ta, đã rất không cho cho ta mặt mũi mà khóc lên, còn muốn mẹ đuổi người đi, náo loạn cực kỳ khoa trương.

Bánh bao nhỏ: “Mẹ ơi, mẹ bảo cô ấy đi ra ngoài đi, cô ấy là người xấu, mau bảo cô ấy đi đi! Huhuhuhu!”

Ôn Dĩ Huyễn: ...