Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 54: Phản kích.



“Cái kịch bản này phát triển được phết đấy, lại còn có một mẹ ruột nhìn thấy con gái mình nổi tiếng, bèn muốn vớt tí lợi ích, mẹ như vậy, giới giải trí thật đúng là không ít.”

“Sáng sớm lúc tin tức này tung ra, tôi thật sự bị dọa giật mình, bố mẹ xấu xa sao có thể sinh được tiểu Luân Luân đáng yêu như vậy chứ? Còn may không phải sự thật.”

“Tiểu Luân Luân ở nhà bà ngoại lại còn bị ngược đãi, điều này cũng quá điên rồ mà! Luân Luân đáng yêu như vậy, sao bà ta có thể xuống tay được?”

“Tôi cũng không dám mấy tấm ảnh kia, đau lòng.”

“Bánh bao nhỏ đáng thương, dì yêu thương con nè!”

“Ôm lấy bé ngoan của tôi, huhuhuhu…”

“Làm mẹ của một đứa trẻ 3 tuổi, tôi thật sự không nhìn được những tin tức này.”

“Nhìn thấy đơn thuốc kia rồi, đau lòng cho Thẩm Vũ, viện phí bố nằm viện đều do cô ấy chi trả, sao lại nói cô ấy không phụng dưỡng? Quá đáng!”

“Cho nên bây giờ là bị dồn ép muốn tố cáo mẹ Thẩm ra tòa?”

“Mẹ Thẩm này thật đúng là quá hiếm thấy, bà ta còn có con trai mà, sao cứ cắn lấy con gái không chịu buông tay thế?!”

“Người như vậy trong xã hội này rất nhiều.”



Tin tức phòng làm việc vừa thả ra, bình luận vốn nghiêng về mẹ Thẩm trong nháy mắt chuyển hướng về phía Thẩm Vũ bên này, dẫu sao so với dối trá làm tiền, chuyện ngược đãi trẻ em càng khiến người ta tức giận hơn, cho nên dân mạng đều không khỏi tán đồng đưa mẹ Thẩm lên tòa án.

Tề Nhiễm Nhiễm diễn xong hai cảnh, có chút thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Hạ Chiêu gọi cô qua một bên, nói một chút với cô về tình hình trên mạng, Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, mắng cũng được, đồng tình cũng được, thật ra cô không chịu ảnh hướng quá lớn.

“Thật sự muốn kiện bà ta sao?” Cô hỏi Hạ Chiêu.

Gió nhẹ mang theo hơi nóng thổi bay vài sợi tóc xõa bên mai cô, Hạ Chiêu duỗi tay vén tóc ra sau tai cô, lại kéo cô vào trong ngực, khẽ vuốt sau lưng cô, nói: “Chuyện này trước kia anh cũng từng nghĩ, dù sao bà ta cũng là mẹ ruột của Thẩm Vũ, chỉ cần sau này bà ta không làm làm bậy, chuyện trước kia cũng coi như xong, dẫu sao chúng ta cũng chiếm thân thể con gái và con rể bà ta, nhưng bà ta quá không thành thật, tưởng rằng chúng ta dễ bắt chẹt, nếu đã như vậy, thì cảnh cáo bà ta chút, để bà ta sau này không dám đến gần chúng ta nữa.”

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, tỏ vẻ không có ý kiến với cách xử lý của Hạ Chiêu, “Có chuyện em cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc sao anh tìm được những chứng cứ đó? Chính là lần mẹ Thẩm đến tiểu khu trước kia tìm chúng ta, lại còn có cả video?”

Hạ Chiêu cười cười, tỏ vẻ uyên thâm nói: “Đối mặt với những thân thích cực phẩm, tất nhiên là phải có biện pháp dự phòng. Video kia là lúc đó Lê Hà bảo tài xế quay lén, sau đó giao lại cho anh cất giữ, không ngờ đến một ngày thật sự có tác dụng, còn có những chứng cứ của hàng xóm mẹ Thẩm, cũng là bảo tài xế quay trở về tìm, tính cách mẹ Thẩm cay nghiệt chua ngoa, sớm đã đắc tội từng người hàng xóm, tùy tiện tìm một người hỏi, đối phương cũng có thể thao thao bất tuyệt kể ra không ít tội trạng của mẹ Thẩm.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

“Sao anh giấu giếm em nhiều chuyện như vậy?” Tề Nhiễm Nhiễm giả bộ không vui than phiền.

Hạ Chiêu cúi đầu hôn trán cô, nói: “Ở trong mắt anh, đó chỉ là một chút chuyện vặt thôi, mỗi ngày em đều phụ trách vui vẻ không được sao?”

Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy không có gì không tốt, chỉ là người đàn ông này thật sự quá bá đạo, chuyện gì cũng ôm hết vào mình, hoàn toàn không nghĩ đến trước tiên nên nói chuyện với cô, để cô biết chút nội tình.

Ngẫm nghĩ, Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Em biết những việc này anh đều có thể giải quyết, nhưng bây giờ chúng ta dẫu sao cũng là vợ chồng, bất kể là chuyện gì, anh cũng nên để cho em biết.”

Hạ Chiêu nhìn vào mắt cô, hơi dừng lại, mời nói: “Anh biết rồi.”

Lúc này Tề Nhiễm Nhiễm mới nở nụ cười, ôm eo anh nói: “Vẫn muốn cảm ơn anh, vất vả rồi.”



Hạ Chiêu cọ cằm vào tóc cô, “Là chuyện anh nên làm.”

Về phần tin tức của Thẩm Vũ và mẹ Thẩm ở trên mạng ẫm ĩ huyên náo lan truyền một ngày, kết cục lại là cú lộn dòng ngoạn mục chấm dứt, nhân khí của Thẩm Vũ không những không chịu ảnh hưởng, ngược lại Weibo còn tăng thêm một lượng fans.

Trước kia làm giám đốc của một công ty giải trí, Hạ Chiêu thật sự rất biết nắm giữ lòng người, anh biết dân mạng thích xem cái gì, đồng cảm với cái gì, cho nên ngay từ đầu khi tin tức mẹ Thẩm lên án Thẩm Vũ bất hiếu được tung ra, anh cũng không đi áp chế trước tiên, mà là mặc cho tin tức lên men, chờ đến sau khi độ theo dõi đủ rồi, anh mới đẩy “chân tướng” ra, đồng thời đặt Thẩm Vũ ở bên yếu thế, lập tức kéo được không ít đồng cảm cho Thẩm Vũ.

Tuy rằng toàn bộ mọi chuyện đều là sự thật, nhưng có thao tác càng hoàn thiện mới có thể lấy được độ quan tâm cao nhất, đây cũng là thủ đoạn của Hạ Chiêu.

Bên kia mẹ Thẩm hẳn cũng đã biết được tin tức rồi, cho nên dù biết bị Hạ Chiêu lừa, bà ta cũng không dám tìm đến cửa nữa, càng bởi vì sợ Hạ Chiêu kiện bà ta, cũng không dám ở lại thêm, chiều ngày hôm đó bèn thu dọn đồ đạc vội vàng trở về nhà.

Chỉ có điều cho dù bà ta chạy đến chân trời góc bể, Hạ Chiêu cũng có thể kiện bà ta như thường, chẳng qua là bây giờ anh ở đoàn phim, cũng không rảnh để ý nhiều như vậy, bèn giao chuyện này cho Lê Hà đi làm.

Về phần kẻ thúc đẩy phía sau tung chuyện này lên trên mạng, Hạ Chiêu thông qua đoàn đội bên kia của Tạ Thanh đi tra, trong thời gian ngắn cũng không lấy được kết quả, cũng chỉ có thể tạm thời án binh bất động.

Mưa gió trên mạng không ảnh hướng đến đứa trẻ, lúc Hạ Chiêu bận rộn giải quyết tin đồn trên mạng, bánh bao nhỏ lại bị con gái của đạo diễn Kha- Tiểu Diệp quấn lấy.

Kha Tiểu Diệp là con gái độc nhất của đạo diễn Kha, chỉ độc nhất ở nhà họ Kha, mà ở bên ngoại nhà mẹ cũng chỉ có một mình Tiểu Diệp là con gái, trong hai nhà cậu của cô bé đều là con trai, cho nên có thể nói Tiểu Diệp chính là ba ngàn sủng ái ở một thân, từ nhỏ đã được nuông chiều cực kỳ.

Nhưng cô bé được nuông chiều thế nào đi nữa đến trước mặt bánh bao nhỏ lại giống như thay đổi dáng vẻ, vừa ngoan lại cute, dễ thương cực kỳ.

“Anh trai, anh ăn bánh quy này không?” Kha Tiểu Diệp cầm một túi bánh quy quơ quơ trước mặt Luân Luân, muốn thu hút sự chú ý của Luân Luân, nhưng bánh bao nhỏ đang chuyên tâm chơi trò chơi ghép hình.

Nhìn thấy bánh quy không thu hút được ánh mắt của anh trai, Tiểu Diệp ngẫm nghĩ, lại đổi cái khác, cầm lấy khoai tây chiên tiếp tục hỏi Luân Luân, “Anh, anh ơi, anh ăn khoai tây chiên này không?”

“Không ăn.” Bánh bao nhỏ chuyên chú nhìn trò chơi ghép hình trước mặt, cảm thấy cô bé giống như muỗi con vậy, cứ luôn vo ve bên tai không ngừng.

Kha Tiểu Diệp còn muốn đổi đồ ăn vặt tiếp, lại bị bánh bao nhỏ ngẩng đầu gọi lại, “Tiểu Diệp, em muốn chơi ghép hình không?”

Kha Tiểu Diệp bám riết không tha muốn đưa đồ ăn vặt cho anh trai, mục đích cũng chỉ là muốn dời sự chú ý của anh lên người cô bé, chơi cùng cô, lúc này nghe thấy anh trai hỏi cô có muốn chơi ghép hình không, tất nhiên là cô không hề suy nghĩ gật đầu nhận lời rồi, “Em muốn chơi.”

Nhưng nhìn từng mảnh ghép hình nhỏ lả tả trên bàn trà, Kha Tiểu Diệp lại bối rối, chớp đôi mắt, bĩu môi, chán nản lại thành thật nói: “Nhưng mà em không biết chơi.”

Bánh bao nhỏ cười cười với cô bé, nói: “Anh chọn cho em ghép, em sẽ biết thôi.”

Ánh mắt Kha Tiểu Diệp sáng lên, gật đầu thật mạnh, “Được ạ!”

Thế là hai đứa trẻ một đứa mảnh ghép, một đứa nghe theo sự chỉ huy ghép lên, chơi rất vui vẻ.

Kha phu nhân ngồi ở ghế sofa bên cạnh, nhìn hai đứa nhóc, cười nói với Tề Nhiễm Nhiễm bên cạnh, “Tiểu Bách Luân nhà cô thật hiểu chuyện, biết dỗ cô nhóc thế nào, tiểu ma nữ nhà tôi vừa đến trước mặt thằng bé thì biến thành tiểu bạch thỏ.”

Kế tiếp Tề Nhiễm Nhiễm không có cảnh diễn, ở trong phòng nghỉ cùng con trai, thuận tiện trò chuyện cùng Kha phu nhân. Kha phu nhân là một người có tính cách trầm ổn, mặc dù biết lúc này trên mạng còn đang ầm ĩ xôn xao, nhưng ở trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm không nhắc đến nửa câu, chỉ trò chuyện với Tề Nhiễm Nhiễm về bọn trẻ.

“Tiểu Diệp rất đáng yêu.” Tề Nhiễm Nhiễm nhìn cô bé buộc tóc hai bên đuôi ngựa, nhìn qua là một bé nhỏ nhắn chất tóc lại cực kỳ tốt, đen nhánh dày dặn.

Trên mặt Kha phu nhân mang theo nụ cười cưng chiều, ngoài miệng lại không chút lưu tình “kể xấu” con gái mình, nói: “Con bé ra ngoài chỉ biết giả bộ ngoan ngoan thôi, vừa về đến nhà, thật sự không ai đánh bại được con bé.”

“Trẻ con đều nghịch ngợm.” Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy con gái thật sự đáng yêu, nếu như có thể, sau này cô cùng Hạ Chiêu sinh một đứa để vui đùa.

Cùng Hạ Chiêu sinh con? Nội tâm Tề Nhiễm Nhiễm chợt mất tự nhiên, bây giờ nghĩ đến chuyện này có phải có hơi quá sớm không.



“Tiểu Diệp thích xem “Cả nhà tổng động viên” nhất, hơn nữa mỗi lần xem, đều nhìn đoạn Luân Luân, có đôi khi cảnh của Luân Luân ít, con bé còn có ý kiến, bố nó cười bảo tuổi nhỏ đã biết theo đuổi thần tượng.”

Tề Nhiễm Nhiễm nghe xong cảm thấy buồn cười, “Mấy anh trai khác ở trong chương trình cũng rất đáng yêu.”

Kha phu nhân bất đắc dĩ nói: “Con bé chỉ biết người nhà cô thôi.”

Hai đứa nhỏ chơi một hồi thì mất hứng thú với trò chơi ghép hình, bánh bao nhỏ dọn đồ chơi ghép hình vào trong hộp, quay đầu hỏi mẹ: “Mẹ ơi, con dẫn Tiểu Diệp ra bên ngoài sân chơi được không ạ?”

Đôi mắt to tròn của Kha Tiểu Diệp sáng lấp lánh, mong chờ nhìn hai người lớn.

Tề Nhiễm Nhiễm hơi do dự, nói: “Bên ngoài mặt trời lên rồi, có hơi nóng.”

“Bọn con chơi dưới tàng cây là được rồi.” Bánh bao nhỏ lại nói, xem ra thật sự muốn ra ngoài chơi.

Tề Nhiễm Nhiễm trưng cầu ý kiến của Kha phu nhân, thấy cô ấy gật đầu, mới gọi trợ lý tiểu Tuyết đến, bảo cô ấy dẫn hai đứa trẻ đi ra sân nhỏ ngoài phòng nghỉ chơi.

Lúc này ánh mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây, dưới mấy cây cổ thụ bên ngoài sân có bóng râm um tùm, hai đứa trẻ giống như không sợ nóng, chạy nhảy tung tăng.

Kha Tiểu Diệp hoàn toàn như cái đuôi phía sau, Luân Luân làm cái gì, cô bé làm theo, Luân Luân nhặt cành cây, cô bé cũng muốn, Luân Luân ngắt lá cây, cô bé cũng muốn, chỉ cần là đồ từng trên tay Luân Luân, cô bé đều muốn.

Chẳng qua là Luân Luân rất kiên nhẫn, em gái muốn cái gì, cậu đều nhường cho em, dẫn cô bé đi chơi, “Tiểu Diệp, em xem, kiến đang chuyển nhà này.” Bánh bao nhỏ kéo cô bé ngồi xổm một bên, chỉ vào một hàng kiến rồi nói.

Kha Tiểu Diệp ngồi xổm theo, váy nhỏ rủ xuống chạm đất cũng không để ý đến, mở to đôi mắt đen láy, tò mò cúi đầu nhìn xem, “Thật nhiều kiến nha.” Cô bé dùng giọng non nớt nói.

Bánh bao nhỏ nhặt được một cành cây khô, dọc đường giúp kiến con quét sạch chướng ngại, sau đó phát hiện cành cây tác dụng không lớn bèn dùng tay gạt bùn đất, tiểu Tuyết ở đằng sau nhìn thấy, vội vàng gọi anh lại, “Luân Luân, tay không được sờ bùn đất, bẩn lắm.”

“Không bẩn.” Bánh bao nhỏ không để ý đến cô ấy.

Kha Tiểu Diệp thì lại vui vẻ chỉ huy cậu, “Anh trai, anh trai, chỗ này cũng cần làm.”

“Được thôi.”

Hai người thuận theo tuyến đường kiến chuyển nhà, chơi đến vui vẻ quên cả trời đất.

Đột nhiên, một đôi giày cao gót dẫm lên đường con kiến tiến lên, một đám kiến nhỏ bị dọa đến chạy trốn tứ tán, mất trật tự.

“Quỷ nhỏ, bé chính là con gái của đạo diễn Kha?” Người đến đứng tại chỗ không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống hai nhóc con ngồi xổm trên mặt đất.

Kha Tiểu Diệp bất ngờ nhìn người xa lạ, giật mình, vội vàng kéo bánh bao nhỏ bên cạnh, mím miệng nhỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh trai, cô ấy dẫm lên kiến con rồi.”

Bánh bao nhỏ ngẩng đầy nhìn về phía người đến, nói: “Dì ơi, dì dẫm lên kiến rồi.”

Ôn Dĩ Huyễn ngẩn người, nhóc con này lại gọi cô ta là dì, trong quan điểm của cô ta, dì với bác gái không khác nhau là mấy, “Nhóc con, gọi chị.”

Bánh bao nhỏ cũng không rối rắm, duỗi tay kéo váy trắng của cô ta, “Chị ơi, chị giẫm lên kiến rồi, kiến đang dọn nhà, đều bị chị giẫm chết.”

Ôn Dĩ Huyễn vốn định đến lân la làm quen với Kha Tiểu Diệp, dẫu sao cũng là con gái của đạo diễn Kha, không ngờ đến đụng phải cái đinh mềm, cô ta hơi mất kiên nhẫn cúi đầu nhìn, kết quả không thấy kiến, nhưng lại nhìn thấy bánh bao nhỏ dùng bàn tay bẩn sờ lên váy trắng của cô ta, trên chiếc váy một màu trắng tinh đã in lên mấy dấu tay xám.

Ôn Dĩ Huyễn: !!!!