Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 131: Quấy rầy, các người cứ tiếp tục



Editor: Trâm Trần

Chiếc lưỡi điêu luyện của Lạc Thiên Uy không bỏ qua một ngõ ngách nào trong miệng của Lạc Tích Tuyết, không chút kiêng kỵ mà chiếm đoạt dường như muốn chạm đến linh hồn của cô.

Lạc Tích Tuyết cảm thấy không khí trong lồng ngực như bị hút đi, không kiềm hãm được bản thân mà rên lên một tiếng, cô ưỡn sống lưng, gương mặt đỏ ửng, đôi hàng mi nhẹ nhàng lay động.

Nhìn phản ứng thẹn thùng của cô như vậy thì trong thân thể của Lạc Thiên Uy máu như chảy ngược lại, nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên nóng bỏng hơn giống như muốn gặm nuốt cô, hoặc như muốn hoà tan cô vào trong cơ thể của anh, cậy mạnh mà dây dưa.

Trong đầu cô giờ phút này chỉ còn là một mảng hôn mê, chớp mũi đều là hương vị đặc trưng của người đàn ông trước mặt này, cô căn bản không biết giờ phút này phải làm cái gì nữa, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, da thịt mỗi khi đụng chạm với anh là như muốn thiêu đốt.

Nụ hôn của anh lúc này mới dời xuống chiếc cổ trắng ngần của cô, lần xuống xương quai xanh gợi cảm, ngón tay xinh đẹp thon dài bắt đầu tuỳ ý vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn của cô, một đường trượt xuống.

Cảm thấy trước ngực có cảm giác mát lạnh Lạc Tích Tuyết không tự chủ được khẽ rùng mình một cái, áo ngủ không biết đã bị người đàn ông trước mặt này thoát đi khi nào.

Bàn tay không an phận của anh từ từ dời lên trên, ở một nơi an tĩnh như thế này lại là ban đêm cô càng thêm nghe rõ tiếng thở gấp của anh.

Thân thể nhạy cảm của cô bị anh trêu chọc khó có thể kiềm chế mà phát ra từng trận dậy sóng, trải qua nhiều lần triền miên như vậy Lạc Thiên Uy rõ ràng đã nắm được những điểm mẫn cảm trên thân thể của cô, anh còn cố ý ở những nơi mẫn cảm đó mà dao động qua lại, chọc cho cô run lên mà bật ra tiếng rên rỉ nghe như có như không.

Bàn tay quái ác lại một đường đi tới xương quai xanh nhưng dần dần anh hạ đầu xuống, ngay tại vị trí xinh đẹp này mà nhẹ cắn đưa tới cho cô tiếng rên rỉ thật thấp.

Trên mặt của Lạc Tích Tuyết giờ phút này đã là một mảng xuân tình, Lạc Thiên Uy nâng khoé môi lên, ở bên tai của cô thở ra không khí nóng, thanh âm thật thấp nói:”

Tích Tuyết, không bằng chúng ta làm đi”

“A!”

Thân thể của cô trong nháy mắt căng thẳng, không nhịn được kêu lên một tiếng rồi đẩy anh ra, trực tiếp cự tuyệt:”

Không được!”

“Tích Tuyet của anh không thành thực nha!”

Lạc Thiên Uy khẽ nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười yêu mị, đùa giỡn cô nói:”

Đều ướt cả rồi? Còn nói là không muốn?”

“Tôi không có, Ưm”

Lạc Tích Tuyết còn muốn cãi lại nhưng Lạc Thiên Uy đã cúi đầu hôn lên môi của cô, vội vã hôn, nhất thiết quấn quanh.

Thân thể của cô lại một trận run rẩy, loại kích thích mãnh liệt này làm cho dục vọng vốn đã được kiềm chế trong người cô một lần nữa lại thức tỉnh, cô níu lấy cái chăn ở phía dưới, trong lòng mâu thuẫn vô cùng.

Lạc Thiên Uy si mê nhìn bộ dáng mê người của cô, bắt đầu thoát đi quần áo của cả hai để cho bọn họ càng thêm gần sát.

Dần dần, cô bị anh trêu đùa mà cả người lại run rẩy, bốc cháy lên, cô bắt đầu bị lạc trong nụ hôn của anh.

Đang lúc ấy thì một giọng nói trầm thấp vang lên:”

Thiếu gia, nơi này còn có mấy phần tài liệu chờ người đến xử lý đấy ạ”

Mặc Cảnh trực tiếp đẩy cửa vào, không thể ngờ lại thấy được một màn ướt át như vậy.

Lúc này Lạc Tích Tuyết không một mảnh vải bị Lạc Thiên Uy áp ở dưới thân, bọn họ tứ chi quấn lấy nhau, toàn thân cô phiểm hồng, hình như bọn họ chuẩn bị đến bước mấu chốt nhất nhưng không may lại bị Mặc Cảnh không thức thời xông vào cắt đứt.

Lạc Tích Tuyết kinh ngạc nhìn người tới, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch nhịp tim đập càng ngày càng nhanh, cô không nghĩ tới Mặc Cảnh lại không gõ của mà trực tiếp vào như vậy.

Mặc Cảnh không thể nào dời tâm mắt đang ở trên người của Lạc Tích Tuyết mà dời đi được, vóc người của cô đầy đặn mê hoặc, tản ra mùi vị đủ đê đầu độc bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này, để cho nhiệt lưu trong bụng dưới của hắn lập tức xông lên.

Qua một lúc lâu, anh mới hung ác bấm ngón tay của chính mình cố gắng bình phục lại tâm tình lấy lại tinh thần nói:”

Ngại quá, quấy rầy, các người cứ tiếp tục đi!”

Nói xong, anh nhanh chóng chạy tra khỏi cửa đóng cửa lại trước khi cơn tức giận của Lạc Thiên Uy bùng nổ.

Ra tới bên ngoài biệt thự gió đêm thổi lạnh lẽo cũng không thể làm cho tâm tình của anh bình yên lại được.

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt thanh lệ tuyệt luân cùng vóc người hoàn mỹ như thế anh cũng cảm thấy một hồi miệng đắng lưỡi khô.

Khó trách thiếu gia cả ngày chi muốn ở cùng cô, căn bản không đụng đến bất kỳ người đàn bà nào khác, lại càng không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, người con gái như cô đối với đàn ông mà nói là không có cách nào kháng cự, dĩ nhiên dù có muốn cũng không được, vô luận như thế nào thì cũng chỉ là đem đau khổ cho mình mà thôi.

Tròng mắt của Mặc Cảnh hiện ra khát vọng khó kiềm nén, anh cũng muốn nếm thư chút hươn vị thuộc về cô chỉ tiếc cô lại là người phụ nữ của thiếu gia, anh là một người trung thành nên không thể nào có ý định như vậy được.

“Thế nào? Vẫn còn dư vị đối với chuyện vừa rồi sao?”

Chợt có bóng dáng của người từ phía sau đi tới.

Mặc Cảnh kinh ngạc quay đầu, thấy người đến là Trì Nhược Huân lại quay trở lại sự lạnh lùng như ban đầu.

Mới vừa rồi chính là cô ta cho anh biết thiếu gia đang ở một mình trong phòng đó nên anh mới không kiêng nể gì mà xông vào như vậy nhưng ai biết được nơi ấy thiếu gia đang cùng Tích Tuyết một màn dây dưa.

“Cô cố ý cho tôi thấy sao?”

Anh híp mắt lại, Trì Nhược Huân quả ghê tởm dám tính kế với anh.

Khoé môi của Trì Nhược Huân hiện lên một nụ cười lạnh:”

Chẳng lẽ thân thể của cô ta không đẹp sao? Anh nên cảm ơn tôi mới đúng nêu như không có tôi trợ giúp thì anh có được thấy hình dạng mê người của cô ấy như vậy không đây?”

Mặc Cảnh nắm chặt tay lại thành quyền, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm cô ta:”

Cô muốn làm cái gì?”

Trì Nhược Huân cười cười, chậm rãi nói:”

Tôi chỉ muốn hợp tác với anh thôi!”

“Hợp tác?”

Mặc Cảnh hừ lạnh một cái, thanh âm không giấu được sự khinh bỉ cùng coi thường “Tôi với cô có gì để hợp tác? Nực cười!”

Trì Nhược Huân nhịn xuống khiêu khích cùng ngạo mạn của Mặc Cảnh, chỉ là con mắt chống lại anh:”

Mặc Cảnh, không nên nói sớm như vậy, ít nhất tôi với anh có chung mục đích, chúng ta đều hy vọng hai người bọn họ không ở chung một chỗ với nhau đúng không?”

Vẻ mặt của Mặc Cảnh lạnh nhạt nói:”

Tôi biết cô yêu thiếu gia, trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ bọn họ nhưng tại sao cô lại hợp tác với tôi?”

“Không phải anh cũng có ý nghĩ độc chiếm Lạc Tích Tuyết sao?”

Trì Nhược Huân cười lạnh nói, cô đã sớm thấu lòng của Mặc Cảnh:”

Đừng nói với tôi là anh chỉ xem cô ấy như chủ nhân để hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia giao cho, anh mỗi lân phụng mệnh bảo vệ cô ta là cứ xem cô ta như nữ thân trong lòng mà dốc lòng bảo vệ, đừng cho là tôi không nhìn ra? Chỉ là tôi tò mò là nếu thiếu gia biết anh mơ ước người đàn bà của thiếu gia thì sẽ có hậu quả như thế nào?”

“Câm miệng!”

Con ngươi âm lãnh khiễn trách, khẽ cắn răng hỏi:”

Cô đến tột cùng là muốn tôi hợp tác chuyện gì?”