Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Cục Cưng Của Ác Ma, Em Dám Bỏ Trốn

Chương 132: Ý loạn tình mê trong phòng tắm



Edit: babynhox

Trong phòng, không khí cực kì cứng nhắc.

Trong ngực Lạc Thiên Uy có dòng lửa giận đang bốc cháy, hắn không cho phép bất cứ người đàn ông nào mơ ước tới người phụ nữ của hắn, đương nhiên bao gồm thuộc hạ của hắn.

Nhưng vừa rồi Mặc Cảnh nhìn thân thể của Lạc Tích Tuyết, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa ham muốn, thật sự khiến cho hắn cực kỳ khó chịu!

Người phụ nữ của hắn chỉ có thể là của hắn, thân thể cũng chỉ có thể cho một mình hắn nhìn, một mình hắn mò mẫn!

Lạc Tích Tuyết nhìn thấy trong mắt em trai đang đè nén lửa giận, lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì không thể khống chế được, vội vàng đẩy hắn ra, nhảy xuống giường: "Tôi đi tắm trước!"

Nhìn cô vội vàng nói xong câu đó, dường như là bỏ chạy, trong lòng Lạc Thiên Uy càng không vui hơn, cùng hắn đơn độc một chỗ lại khiến cho cô né tránh muốn chạy trốn như vậy?

Chỉ tiếc hắn sẽ không cho cô cơ hội này, bởi vì cô đã đốt lửa của hắn, một khi đã như vậy, thì cô phải có trách nhiệm dập tắt.

Lạc Thiên Uy cũng nâng bước đi theo, đuổi theo hướng của Lạc Tích Tuyết.

Trong phòng tắm, dưới ánh đèn ảm đạm, sương mù dày đặc, bao phủ một bầu không khí ám muội kiều diễm.

Lạc Tích Tuyết cởi bỏ quần áo trên người, nhắm mắt nằm ở bên cạnh bồn tắm nghỉ ngơi, mặc cho nước ấm trong bồn đắm chìm toàn thân da thịt của cô, giảm bớt thần kinh mệt mỏi và căng thẳng của cô.

Tóc đen như thác nước rải rác ở trong nước, giọt nước sáng trong rơi xuống dạ thịt trắng nõn trơn bóng, êm dịu chảy theo đường cong lung linh, toát ra ánh sáng tươi đẹp.

Trong bồn tắm tí tách tiếng nước chảy, Lạc Tích Tuyết nhắm mắt nghĩ ngơi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tự nhiên cửa phòng tắm mở ra, Lạc Thiên Uy đi tới.

Vòng eo mảnh khảnh, thân thể mềm mại cùng hai chân tuyệt mỹ cuộn tròn, giống một pho tượng điêu khắc tinh xảo tuyệt mỹ, tản ra vẻ đẹp lay động khiến lòng người run sợ.

Theo bản năng hô hấp của Lạc Thiên Uy cứng lại, cái nào đó ở hạ thể lại bắt đầu rục rịch, hắn bước đến gần lạc Lạc Tích Tuyết, ánh mắt nóng bỏng luôn luôn nhìn trên thân thể cô.

Cảm giác được có người nhìn chằm chằm mình, Lạc Tích Tuyết nghi ngờ mở mắt ra, quay đầu liền nhìn thấy Lạc Thiên Uy đã cởi áo khoác, đang mặc một bộ áo tắm đứng ở trước mặt cô.

"A a" Lạc Tích Tuyết hoảng sợ hét lên một tiếng, lập tức từ trong hồ đứng lên, ý thức được bản thân mình không có mặc quần áo, cô lại thét một tiếng chói tai, vội vàng lùi thân thể về trong bồn tắm.

"Ha ha, Tuyết Nhi không phải là em chưa từng thấy qua thân thể của tôi, sao lại giật mình như thế?" Lạc Thiên Uy nhàn nhạt kéo môi mỏng, nét mặt thoáng hiện tươi cười làm trò ác, nói xong, hắn đã bắt đầu cởi bỏ áo áo tắm của hắn.

"A, anh ra ngoài!" Lạc Tích Tuyết kinh hoảng không biết làm phải sao, quần áo của cô để trên tủ ở xa, cô không với tới, mà Lạc Thiên Uy lại cởi quần áo ra đi về phía cô, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ hắn lại muốn nhìn lén cô tắm rửa sao?

"Tôi cũng cần phải tắm!" Lạc Thiên Uy tà mị mà chớp mắt sáng, vừa nhấc chân muốn bước vào bồn.

"Không cần, tôi tắm xong, đi ra ngoài trước."

Mặt Lạc Tích Tuyết đỏ bừng, khẩn trương đứng lên, muốn nhường chỗ cho hắn.

Mái tóc dài mà xinh đẹp thanh tú khoát lên trên vai, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng, tuy là cô kiên trì ở trong bồn tắm không ra, nhưng cũng bị hắn thấy hết, dù sao ở trong bồn tắm vẫn an toàn hơn cùng hắn ở một chỗ, dù sao thân thể của cô hắn cũng đã thấy hết.

"Tích Tuyết, em thật đẹp!" Phía sau truyền đến tiếng than thở của Lạc Thiên Uy, ánh mắt sâu xa giống như đại dương: "Đẹp đến mức khiến cho tôi hận không thể lập tức ăn em ngay chỗ này!"

Mặt Lạc Tích Tuyết lập tức đỏ bừng đến tận cổ.

Cô nóng lòng muốn chạy trốn khỏi ánh mắt nóng bỏng của hắn, không ngờ đi quá nhanh, lại bị trượt chân, cả người ngã về sau.

Xuất phát từ bản năng, cô đưa tay bắt lấy cái gì đó, lại nghe thấy….một tiếng gầm nhẹ của đàn ông.

Giương mắt nhìn qua, lúc này cô mới phát hiện, cô cầm lấy là chính là cái kia của hắn —— Vật cứng!

Nóng quá, nóng quá, lại căng ra nửa!!!

Bị dọa sợ nên sắc mặt cô đỏ bừng, khẩn trương buông lỏng tay ra.

Vốn tưởng rằng sẽ trượt chân tráng lệ, không ngờ bị Lạc Thiên Uy kéo tới, theo bản năng Lạc Tích Tuyết vùng vẫy, tay lại không nắm chặt, cùng hắn ngã quỵ tiến vào bồn tắm.

Lúc này, bọt nước văng khắp nơi, trên người hai người đều đã ướt hết.

Lạc Tích Tuyết đập hai cái vào nước, lập tức xoay người đứng lên, vừa định rời khỏi, lại bị người đàn ông phía sau nhanh tay ôm lấy eo của cô.

"Em thật sự là một người phụ nữ ngốc!" Lạc Thiên Uy nghiêng người để sát vào mặt cô, giọng nói hỗn loạn hài hước.

Mặt Lạc Tích Tuyết lại đỏ lên, nhịp tim lại tăng nhanh.

"Buông!" Cô vội vả muốn thoát khỏi hắn.

Nhưng Lạc Thiên Uy lại ôm chặt hơn, dường như vẫn chưa có y muốn thả cô ra.

Đột nhiên một tay của hắn chặn ngang trước ngực Lạc Tích Tuyết, lãnh mị nheo nheo đôi mắt tuấn tú, cười tà ác nói: "Giúp tôi tắm rửa!"

"Không cần!" Lạc Tích Tuyết không hề nghĩ ngợi liền từ chối, hắn có tay có chân vì cái gì muốn cô giúp hắn tắm? Cô cũng không phải là nữ giúp việc của hắn?

"Vậy thì cùng tắm."

Trong mắt Lạc Thiên Uy chớp động ánh sáng ái muội, nhìn bộ dáng xấu hổ thẹn thùng của Lạc Tích Tuyết, hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Nói xong, hắn nặn chút sữa tắm, xoa xoa vài cái trong tay, bôi một chút lên bản thân, lại bôi lên trên người Lạc Tích Tuyết.

"Này, anh không cần quá phận!" Lòng Lạc Tích Tuyết bối rối, ra sức xoá sạch tay hắn, nhưng Lạc Thiên Uy không di chuyển chút nào, vẫn chuyên tâm xoa nắn cô.

Bọt nước lan ra từ lòng bàn tay của hắn, màu hồng phấn trong suốt, mùi hương hoa hồng bay theo gió, xoa ở trên da thịt mềm mại, đáng tiếc hương thơm bị nước ấm dội xuống, còn lại chính là lòng bàn tay nóng bỏng của hắn, dao động trên thân thể của Lạc Tích Tuyết.

Dường như cảm giác được bàn tay to của đang sờ tới sờ lui trên thân thể mình, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy từ trong thân thể của cô liên tục nóng lên, hơn nửa càng ngày càng nóng, cô ngẩng đầu lên, để cho bản thân hít thở một chút không khí mới mẻ, làm cho mình tỉnh táo.

Khi bàn tay hắn trượt từ cổ đến hai vài gầy, lại xoa nắn lên xuống không ổn định trước ngực cô, Lạc Tích Tuyết liền cảm thấy hô hấp không thoải mái, trái tim cũng muốn nhảy ra, cô bất an đánh vào nước, bọt nước một lần lại một lần bắn tóe lên.

Mà tay của Lạc Thiên Uy không có ngừng lại, ngược lại vòng qua ngực của cô, vuốt ve đùi của cô.

Lạc Tích Tuyết vội vàng bắt lấy tay hắn, kinh hoảng nhìn lên hắn: "Không cần, thả tôi ra!"

Lạc Thiên Uy cười mị hoặc kề sát vào mặt cô, đột nhiên ôm cô lại, trong nháy mắt, môi liền của cô chống lại hắn.

"Làm tôi cao hứng, tôi sẽ tha cho em."

Hơi thở của hai người gần gũi quấn quýt, trong không gian nhỏ hẹp, nhất là đụng chạm dễ dàng làm cho người ta ý loạn tình mê.

Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Lạc Thiên Uy, giảm bớt bá khí trước kia, thay vào đó là tình cảm dịu dàng, đôi mắt đung đưa yêu mị làm người mê hoặc lòng người, giống như linh hồn của cô bị hút vào trong phút chốc.

Rốt cuốc Lạc Tích Tuyết không cách nào giữ tỉnh táo, mặt cô đỏ hồng giống như quả táo, thẹn thùng giống như có thể nhỏ ra máu