Cưng Chiều Theo Sách Giáo Khoa

Chương 61: Em đã cố gắng rồi



Thư Loan ở trong phòng luyện tập kịch bản một ngày, ngày hôm sau liền tiếp tục quay phim. Sáng sớm trước khi rời phòng, cậu nhận được cuộc gọi đến từ Schilling.

” Loan Loan…”

Giọng nói của Schilling có chút quái dị, hơn nữa còn khàn khàn.

Trong lòng Thư Loan hơi bất an, cũng không nói chuyện, lẳng lặng mà chờ Schilling nói tiếp.

” Lowell nó, có ở bên cạnh con không?”

“Không ạ.”

“Vậy con có nhận được thông báo gì không?”

“Không có.”

Đầu bên kia trầm mặc một lúc, sau đó Schilling nói: “Được, vậy không sao rồi, con chờ ta cùng Albert đến tìm con.”

Thư Loan cảm thấy có gì đó không đúng, bàn tay cầm điện thoại di động tay từ từ nắm chặt.

“… Làm sao vậy?”

“Cũng không chuyện gì, bé ngoan, con chờ chúng ta đi qua với con.”

“Nhớ rõ, phải chờ chúng ta đến đấy.”

Sau khi cúp điện thoại, Thư Loan nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tối lại.

Rốt cuộc làm sao …

Thư Loan có chút gấp gáp bấm số điện thoại của Tưởng Hạo, thế nhưng không người tiếp.

“Tút tút —— Tút tút —— “

“Tút tút —— “

Sau khi thử gọi mấy lần, Thư Loan cũng nhớ ra hôm qua  trong thời điểm mình hoảng hốt hình như Tưởng Hạo có gọi tới…

Hơn nữa còn gọi rất nhiều lần!

Thư Loan kiểm tra lịch sử ghi chép cuộc gọi, quả nhiên…!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.

Thư Loan không ngừng gọi vào số điện thoại của  Tưởng Hạo.

Tại sao không có người nhận? Có phải là xảy ra vấn đề rồi? Có phải là bị thương …

” Loan Loan, phải bắt đầu quay phim rồi.” Sương Sương thấy cửa phòng Thư Loan không khóa, liền đẩy thẳng ra thúc giục cậu.

” Loan Loan?”

“Ừm, a.” Thư Loan nhét điện thoại di động vào trong túi cùng Sương Sương chạy đến địa điểm lấy cảnh.

Địa điểm quay phim ở trên sa mạc hoang dã, cảnh quay chính là Dư Thiên Hành thiện tâm cứu một cặp vợ chồng, lại không ngờ rằng cặp vợ chồng này đã phản bội lấy oán trả ân trở thành kẻ thù, đã gián tiếp hại chết em gái của Dư Thiên Hành, là thân nhân duy nhất của hắn.

“Hoa Hành…”

Trên bãi cát có một vùng rộng bị máu thấm ướt, bão cát thổi qua dần dần bao phủ đi nhưng không ngăn cản được mùi máu ngút trời. Bây giờ đã bắt đầu vào mùa đông, cát vàng óng dần dần bị bao trùm bởi màu trắng xám, càng tăng thêm mấy phần hoang vu.

Dư Thiên Hành ôm Dư Hoa Hành, vành mắt dần dần đỏ bừng.

Đâu đâu cũng có hài cốt, những huynh đệ còn lại nhìn Dư Thiên Hành cùng Dư Hoa Hành, chậm rãi cúi đầu.

“Đương gia…” Một người đàn ông trong số đó đi tới bên cạnh Dư Thiên Hành, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Xin nén bi thương.”

Đầu tiên Dư Thiên Hành có cảm giác là không thể tin nổi, không muốn tin vào sự thật rằng Dư Hoa Hành đã không thể vượt qua, tức giận đến mức đẩy mạnh người đàn ông ra.

“Chờ đại phu đến… Hoa Hành, ngươi chờ đại phu đến!”

“Huynh trưởng…”

Sau đó, tâm Dư Thiên Hành dần dần lạnh xuống cùng với thân thể  Dư Hoa Hành.

“Xin lỗi…”

Hổ thẹn, phẫn nộ, không cam lòng, cuối cùng chỉ có sự tuyệt vọng sâu sắc.

“Ok!”

Theo tiếng hô ngừng của Dư Sam, đoàn phim lập tức chuẩn bị cảnh quay kế tiếp với khí thế hừng hực.

Thư Loan đi đến cái ghế ở một bên và ngồi xuống, xoa xoa huyệt Thái Dương.

” Loan Loan thấy thế nào rồi?”

Phải chuẩn bị cho cảnh quay sau nên Bạch Ca cũng ngồi vào chỗ bên cạnh Thư Loan.

“Ừm.”

Thư Loan liếc nhìn Bạch Ca, thấy mặt cô hồng hào, tinh thần sáng láng.

“Cô rất vui vẻ?”

“Tối hôm qua anh Tử Hàm đã tỏ tình với tôi.” Bạch Ca cười nói: “Tôi quyết định, cuộc đời của tôi sẽ do tự bản thân tôi quyết định, không để ý tới Tống Minh. Yêu vì gia tộc thì không thể được.”

Thư Loan cũng gật đầu.

“Làm rất tốt.”

Hai người đang câu có câu không nói chuyện, liền thấy có một người đàn ông xa lạ theo Sương Sương đi về phía này.

“Loan Loan, người này nói là bạn của Tưởng Hạo, đến tìm cậu.”

Thư Loan cả kinh, lập tức tiến lên.

Người đàn ông cùng Thư Loan rời khỏi trường quay phim, đến một cái đình nghỉ chân không người, người đàn ông mới nói: “Cậu là Thư Loan Thư tiên sinh?”

“Vâng.”

“Cậu ngồi trước đi.”

Tuy rằng Thư Loan không rõ, nhưng vẫn ngồi xuống chiếc ghế dài trong đình.

Xác nhận Thư Loan đã ngồi yên vị, người đàn ông  mới nói: “Tôi là thành viên của quân đoàn Săn Ưng, hôm trước chiến sĩ  Lowell Clayderman trước kia trực thuộc quân đoàn Mãnh Hổ đã giao chiến với Lục Hoành Hành là thành viên của quân đoàn Săn Ưng ở phía Tây vùng Zagrama, hai người không cẩn thận ngã xuống dòng sông chảy xiết, đã tử vong.”

Người đàn ông  nói xong đưa một cái túi nhỏ màu đen cho Thư Loan nói: “Chuyến này là để thông báo tin cho gia đình thân thích, chúng tôi phát hiện di vật của  Lowell Clayderman chỉ có manh mối của cậu, nên chắc hẳn cậu là người yêu của anh ấy.”

Thư Loan nhìn người đàn ông chằm chằm.

… Cái gì?

Không thể nào…

Nói đùa sao?

Thư Loan trợn to mắt, nhìn người đàn ông há to miệng, nhưng nói không ra lời.

Không thể.

“Chúng tôi hiểu rõ chuyện như vậy trong nhất thời khiến người ta khó có thể chấp nhận, nhưng xin hãy nén bi thương.”  Ngữ khí của người đàn ông chuyên nghiệp, máy móc nói ra những lời nói giống như địa đạo khiến thế giới của Thư Loan đổ nát.

“Xin hãy nhận lấy.” Người đàn ông  nhẹ nhàng đặt cái kia túi ở bên cạnh Thư Loan.

Sau khi người đàn ông rời đi, Thư Loan vẫn không hề nhúc nhích.

Sau một chốc, đầu óc Thư Loan trống rỗng, bối rối mở cái túi ra.

Bên trong là điện thoại di động của Tưởng Hạo cùng với ví tiền, màn hình  điện thoại di động màn hình hình như vì va chạm nên đã vỡ, nhưng vẫn còn có thể sử dụng. Mở ví tiền ra, đập vào mắt Thư Loan chính là một bức ảnh.

Thư Loan suy nghĩ thật lâu mới nhớ ra  Tưởng Hạo chụp lúc nào, trong hình là bóng lưng cao gầy của một người đàn ông, đứng ngược ánh sáng, ở trước quầy thu tiền.

Là lần đầu tiên cậu và Tưởng Hạo gặp nhau, sau cái ngày cứu anh đưa anh tới phòng khám bệnh…

Tưởng Hạo, Tưởng Hạo…

Thư Loan cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, tiếp đó liền mất đi ý thức.





Trong mộng, Thư Loan bỗng nhiên trở lại khi còn bé.

“Sau này tôi cưới cậu có được hay không? Cậu gả cho tôi, sau này tôi sẽ đối tốt với cậu. Tôi tuyệt đối sẽ  không đánh cậu đâu, tôi sẽ tốt với cậu…”

Bé trai này là ai…?

“Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu!”

Đôi mắt của hắn rất sáng.

“Tôi tên là Trần Khải! Nhìn cậu thật lợi hại…”

Đúng, là Trần Khải.

Trần Khải… Tưởng Hạo…

Tưởng Hạo?

Đúng, đúng rồi.

Đúng vậy, Trần Khải chính là Tưởng Hạo, Tưởng Hạo chính là Trần Khải! Chẳng trách Tưởng Hạo từng nói, trước đây bọn họ đã gặp nhau.

Đúng, bọn họ từng gặp, lúc còn rất nhỏ  đã gặp nhau rồi.

Có thể coi là số mệnh an bài hai người với nhau.





” Loan Loan?”

” Loan Loan!”

Thư Loan đột nhiên mở mắt.

Đứng ở bên giường Sương Sương cùng Bạch Ca thở phào nhẹ nhõm, Sương Sương nắm chặt tay Thư Loan nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, tại sao bỗng nhiên cậu lại bị ngất xỉu ở trong đình?”

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đúng, nói với chúng tôi đi, xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư Loan nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Tôi không có chuyện gì đâu.”

“Hai người đi ra ngoài trước đi, để tôi ngủ một lúc.”

Bạch Ca và Sương Sương hai mặt nhìn nhau.

Thư Loan dứt khoát nhắm mắt lại, xoay người ngủ.

“Vậy thì cậu nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho cậu…”

Chốc lát sau Sương Sương cùng Bạch Ca rời đi, Thư Loan lập tức đứng dậy đi tới phòng tắm.

“Cạch…”

Vòi nước bị mở ra, nước chảy ào ào ào vào trong bồn tắm, bồn tắm lớn đã đầy, nước không ngừng tràn ra bên ngoài, thế nhưng không có ai đi đóng nó lại.

“Ào…”

Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc ngồi trong bồn tắm, hai mắt trống rỗng.

Nước nóng có nhiệt độ thích hợp, rất thoải mái.

Thư Loan dựa vào vách tường chậm rãi nhắm mắt.

Xin lỗi…

Xin lỗi…

Cậu tưởng rằng bản thân mình sẽ làm được.

Cậu cố gắng như vậy, cố gắng nhiều như vậy chỉ muốn thoát khỏi những chuyện đang quấy nhiễu tâm tình của mình. Cậu rất muốn trở thành một người hoàn hảo, có thể xứng với Tưởng Hạo.

Như vậy cậy sẽ không cần phải chia tay với Tưởng Hạo, chờ sau khi cậu trở thành một người hoàn  hảo là có thể ở bên cạnh Tưởng Hạo, ở bên nhau mãi.

Xin lỗi…

Xin lỗi, vì đã không nhận cuộc gọi cuối cùng của anh… Xin lỗi, em không cố ý…

“Em đã, đã thử …”

Em đã cố gắng hết sức …

Em tưởng rằng em có thể làm được.

Cứng rắn chống đỡ lâu như vậy, cuối cùng phát hiện chỉ là một chuyện cười. Thư Loan cậu không thể làm được gì cả.

Thư Loan nhắm mắt, chậm rãi lấy con dao đặt trên bàn.

Em thật sự, cố gắng hết sức rồi …

—————

Thôn đua ngựa tọa lạc ở một nơi sâu trong sa mạc, địa hình hẻo lánh. Lục Hoành Hành cùng Tưởng Hạo kéo từng bước chân uể oải đi về phía căn nhà đất trong thôn.

“Ba ba?”

Một bé trai đang ngồi xổm ở vùng đất trước nhà cho cừu ăn, khi nhìn thấy Lục Hoành Hành thì giật nảy cả mình, tiếp đó là mừng rỡ như điên.

“Ba ba!!”

Lục Hoành Hành cười ôm  bé trai lên.

“Mẹ đâu?”

“Bên trong…” Bé trai vẫn không biết tình trạng của mẹ mình, giọng ồm ồm nói: “Mẹ sinh bệnh, nhưng mẹ nói ngủ một giấc là tốt rồi.”

Trong mắt Lục Hoành Hành là vẻ buồn bã, ôm bé trai vào nhà.

Một người phụ nữ nằm ở trên giường, yên tĩnh ngủ. Sắc mặt người phụ nữ trắng bệch, gầy đến mức xương gò má trên mặt đều lồi ra.

Lục Hoành Hành thả bé trai xuống, thả nhẹ bước chân đi tới bên giường, nắm chặt tay của người phụ nữ nghẹ giọng nói: ” Thanh Thanh?”

Lông mi người phụ nữ khẽ động, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“… Lục ca?”

“Ừm.”

“Em lại nằm mơ …”

“Không phải nằm mơ.” Lục Hoành Hành ôm người phụ nữ lên, môi hôn lên trán của cô nói: “Anh về rồi.”

“Thật tốt…”

Ý thức của người phụ nữ  đã có chút mơ hồ.

Tưởng Hạo cùng Lục Hoành Hành  đã quen với sinh tử, thế nên vừa nhìn liền có thể biết… Nhiều nhất là hai ngày, người phụ nữ  này tuyệt đối sống không quá hai ngày.

“Lục ca… Em rất nhớ anh.”

“Ừm.” Viền mắt Lục Hoành Hành  đỏ lên, siết chặt vòng tay ôm nuốt nước mắt xuống, cười nói: “Không phải là anh đã về đây rồi sao?”

Tưởng Hạo nhìn hai người, trong lòng khẽ động.

“Là Tưởng Hạo giúp anh về.”

Lục Hoành Hành  quay đầu nói: “Lần này cám ơn cậu. Đã làm cậu bị liên luỵ, thật sự xin lỗi rất nhiều…”

Tưởng Hạo lắc đầu.

Kiếp trước ngay cả mạng Lục Hoành Hành cũng có thể cho anh, bây giờ nếu chuyện không hề nguy hiểm đến tính mạng như này mà anh cũng không chịu giúp, vậy th quá vô nhân đạo và không có nghĩa khí rồi. Tưởng Hạo anh không phải là người như thế.

“Lần này cám ơn cậu rất nhiều, lần sau có chuyện gì yêu cầu Lục Hoành Hành tớ  thì cứ việc nói, cho dù ở bất cứ nơi nào tớ cũng sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu.”

“Cậu đừng nói thế.” Tưởng Hạo lại lắc lắc đầu lần nữa, xoay người rời đi, để lại không gian cho hai vợ chồng.

Đứng ở phía bên ngoài căn nhà đất, Tưởng Hạo nhìn ánh trăng sáng trên trời, trong lòng có chút không chắc chắn.

Anh bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để mua được một chiếc điện thoại di động một cách nhanh nhất.

Trước đó Tưởng Hạo cùng Lục Hoành Hành biết rõ hai người không thể tránh khỏi thiên la địa võng của Săn Ưng, bất đắc dĩ đành phải giả chết, mua thi thể giả lừa gạt, phải làm như vậy Săn Ưng mới buông tay. Lục Hoành Hành là thành viên tinh anh của  Săn Ưng, tốt xấu gì Tưởng Hạo cũng đã sống hai đời, kiếp trước còn đạt đến vị trí đỉnh cao, nên cũng không phải khó khi dựng lên vở kịch này.

Khó nhất chính là, Tưởng Hạo chỉ sợ tin tức mình thiệt mạng đã truyền tới tai Thư Loan cùng Schilling, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào. Tưởng Hạo không muốn bọn họ chưa biết rõ ràng mọi chuyện đã phải đau lòng vì mình, trước đó một ngày bắt được cơ hội muốn liên lạc với Thư Loan nói rõ kế hoạch cho cậu nghe, nhưng mà di động của Thư Loan di động không thể nào gọi được, mà tiếp đó sự tình phát sinh quá nhanh, anh cùng Lục Hoành Hành cũng phải  nhanh chóng tiến vào hành động, sau đó làm mất di động cũng không tìm được cơ hội liên hệ lần nữa.

Trong lòng Tưởng Hạo rối loạn lộn tùng phèo, nhìn sắc trời một lát, quyết định lập tức xuất phát trở về.

Chỉ cầu hành động của tổ chức chậm một chút, không thông báo cho gia đình thân thích một cách nhanh chóng. Hiện tại mới qua một ngày, vẫn không thành vấn đề chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, Tưởng Hạo cũng không nhịn được nữa, xoay người vào nhà nói với Lục Hoành Hành: “Nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành, cậu cứ yên tâm ở bên cạnh chị dâu đi, tớ phải trở về đây.”

“Cậu không nghỉ ngơi sao?” Lục Hoành Hành  nhíu mày nhìn Tưởng Hạo.

“Chúng ta cùng nhau đi tới đây cậu cũng tiêu hao rất nhiều tinh lực, còn chịu đựng được sao?”

“Chịu đựng được.” Tưởng Hạo lắc lắc cái cổ nói: “Coi như là chúng ta đi một cuộc hành quân xa giống như trước đây, làm việc chăm chỉ cũng vất vả chút, nhưng đáng giá.”

“Được, tạm biệt.”