Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 140: Cao thủ?



 
- Lâu chủ, có thể thi vào ngành quản trị kinh doanh của trường chúng ta có người nào không phải tinh anh? Người ta lại vì một trận đấu CS trò chơi, đánh các ngươi phải vào bệnh viện, cho các ngươi không thể tham gia thi đấu CS Đây quả thực chính là nói hươu nói vượn, ai chẳng biết văn bản của trường học đã rõ ràng quy định không cho phép đánh nhau, nếu không phải nhận xử phạt nghiêm khắc.
 
- Đúng vậy, một trò chơi trọng yếu hay là bị xử phạt mới trọng yếu? Phải biết rằng, nếu trong quá trình học tập mà bị xử phạt sau này sẽ không lấy được giấy chứng minh học vị, điều này đối với tương lai tiền đồ ảnh hưởng rất lớn.
 
- Còn nói cái gì là tính chất xã hội đen, ta xem lâu chủ ngươi là gà. Còn xưng là chỉ huy, quả thực chỉ là một cái bánh nướng.
 
- Dám nói Tô đại mỹ nữ tâm như rắn rết, con mẹ nó ngươi muốn chết a? Có dũng khí ngươi nói ngươi học ở hệ nào cho lão tử nghe coi.
 
Cố nén lửa giận trong nội tâm. Tô San kéo chuột lần lượt xem hết toàn bộ bài trả lời bên dưới, kết quả phát hiện, ngoại trừ một số người mù quáng cùng chửi vu vơ, cũng có một bộ phận sinh viên nghi ngờ "âm mưu luận" của đám người Phạm Chí Vĩ, còn một ít sinh viên từng thầm mến Tô San, lại sồi nổi trợ giúp Tô San công kích đám người Phạm Chí Vĩ.
 
Dưới dạng tình hình này, cả tiêu đề trở thành cuộc chiến tranh suốt mấy ngày liền, thật sự nhiệt náo.
 
Nguyên gốc ban đầu nhìn thấy nội dung bài post cùng bài trả lời. Tô San tức giận vô cùng, muốn rực tiếp trả lời dưới bài post, bất quá khi đọc tới cuối cùng, nàng lại dần dần lãnh tĩnh trở lại.
 
Là nhân vật nổi tiếng thương giới Đông Hải. Tô Thanh Hải có thể quật khởi ngoại trừ do một ít nguyên nhân, cũng không tránh khỏi việc bản thân hắn luôn bình tĩnh khi gặp chuyện cùng ánh mẳt độc đáo của hắn. Mà thân là con gái của Tô Thanh Hải, trong người Tô San chảy dòng máu của Tô Thanh Hải, cũng kế thừa một vài phẩm chất ưu tú của Tô Thanh Hải, tuy rằng xa không đạt tới như hắn, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi cũng xem như cực kỳ khó được.
 
Sau khi tinh táo lại. Tô San cũng không mù quáng phản kích trong bài post, mà một lần nữa lập ra một bài post mới.
 
- Chiến đội No 1, người không biết xấu hổ thì vô địch, các ngươi còn thật không biết xấu hổ đến thế nào nữa?
 
Đây là đầu đề Tô San phát biểu trong bài post mới, nội dung cũng không hề khách khí: Đội thái điểu A sợ thua cho chiến đội No 1 của các ngươi trong trận thi đấu CS nên đánh bọn ngươi bị thương? Hắc, các ngươi còn không biết xấu hổ đến cỡ nào nữa? Vào chiều hôm nay ở chỗ báo danh, đã có không ít sinh viên ở đó, lúc ấy tất cả mọi người đều chứng kiến là do các ngươi nói năng lỗ mãng, khiêu khích trước tiên, người của chiến đội chúng ta mới động thủ với các ngươi một chút, nếu có người nào không tin, có thể đi hỏi sinh viên có mặt ngay lúc ấy. Ta nghĩ có người nói chiến đội No 1 của các ngươi cũng rất đúng, đầu các ngươi mọc trên mông rồi, các ngươi hẳn nên trở về bổ não một chút, không cần đưa bài post có trăm ngàn chỗ hở như vậy, bịa đặt sinh sự. Còn việc các ngươi nói muốn đánh cho đội thái điểu A không dám vào CS? Được, như vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.
 
Bởi vì trước đó Phạm Chí Vĩ đưa bài post lên, nhân số đăng nhập vào diễn đàn cũng thẳng tắp tăng trưởng, chờ khi Tô San đưa bài post mới, nhân số online cũng đã tiếp cận gần bốn ngàn người.
 
Kết quả như vậy, bài post của Tô San vừa phát lên, lập tức nhấc lên sóng lớn kinh thiên trong diễn đàn, nhất là những sinh viên ủng hộ Tô San, sôi nổi tỏ rõ lập trường ủng hộ, mà một ít sinh viên nghi ngờ "âm mưu luận" của đám người Phạm Chí Vĩ cũng thông qua đủ loại thủ đoạn hỏi thăm, cuối cùng biết được chuyện xảy ra lúc xế chiều, ở trong bài post không ngừng mắng to người của chiến đội No 1.
 
về phần những sinh viên mù quáng cùng chửi mắng Tô San và chiến đội thái điểu A, nhìn thấy gió hướng trên diễn đàn thay đồi, trong đó có một ít sinh viên không tiếp tục mù quáng lại trở thành a dua, thay đổi giọng, nhắm vào chiến đội No 1. Cũng có không ít người đi hỏi thăm chuyện xế chiều, biết được chân tướng, trong đó có vài người vì mặt mũi, kiên trì tiếp tục ủng hộ đám người Phạm Chí Vĩ, nói: Dù có nói năng lỗ mãng, các ngươi cũng không nên đánh người.
 
- Nói năng lỗ mãng, cũng không nên đánh người? Ta ở ngay trước mặt ngươi ân cần thăm hỏi toàn bộ nữ tính trong gia đình ngươi, ngươi có giận không? Con mẹ nó, không chút tâm huyết còn được gọi là nam nhân sao?
 
Những tên kia khi đưa lên bài trả lời, những câu chửi mãng tương tự như vậy lập tức đưa lên vô số, bọn hắn giống như chuột chạy qua đường, mỗi người đều đòi đánh.
 
Chờ đến lúc sắp tan học buổi chiều, hai bài post đã có số lượng người trả lời tăng lên tới mấy ngàn, về phía trường học cũng biết chuyện này, nên cho quản lý viên diễn đàn cắt bỏ hai bài post, hơn nữa cấm đăng bài post phát biểu thảo luận tiếp về chuyện này.
 
Thủ đoạn cường ngạnh cứng rắn của trường học làm cho diễn đàn nguyên bàn chướng khí mù mịt cũng an tĩnh hơn không ít, bất quá trong hiện thực cơ hồ mỗi sinh viên đều đang thảo luận về chuyện này.
 
Trình độ nóng nảy trực tiếp đuổi theo "Diện cụ nhân vũ đạo".
 
Buổi chiều tan học, người của chiến đội No 1 đang hội tụ trong phòng bệnh Phạm Chí Vĩ.
 
- Đội trường, tình thế hiện tại đối với chúng ta rất bất lợi, con a đầu Tô San miệng mồm thật quá lanh lợi.
 
Trong phòng, một gã thành viên chiến đội No 1 cực kỳ khó chịu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
- Không ngại, cuộc chiến nước bọt dù có thắng cũng chẳng thấm vào đâu. Sở dĩ tôi đưa bài post kia lên. Chỉ muốn đem chuyện này tạo nóng mà thôi. Hiện giờ mục đích của chúng ta đã đạt đến, toàn bộ trường học đều đang thảo luận chuyện này, kể từ đó, toàn bộ trường học đều chú ý tới trận thi đấu CS lần này. Chúng ta phải làm chính là trong trận thi đấu hung hăng vùi dập cái đám động loại kia.
 
Tuy rằng Phạm Chí Vĩ đã được trị liệu, gương mặt đã bớt sưng, nhưng nửa mặt đều xanh tím, lại thêm phối hợp ánh mắt oán độc, nhìn qua như có chút khủng bố:
 
- Quá trình không trọng yếu, quan trọng là kết quả - chỉ cần chúng ta trong trận đấu vùi dập bọn hắn không thể trở mình, xác định vững chắc sau này bọn hắn không thể ngẩng đầu trong trường học.
 
- Không riêng gì làm cho bọn hắn sau này không thể ngẩng đầu trong trường, tiểu động loại đánh tôi và cậu, tôi muốn cho hắn ngay cả cơ hội ra vẻ đáng thương cũng không có.
 
Lâm Vũ đứng một bên cười lạnh nói, lúc nói chuyện lại lộ ra bộ dáng như đã định liệu trước.
 
- Đúng rồi đội trưởng, tám giờ tối nay, hiệp hội tổ chức cuộc hỗn chiến trên bình thai đối chiến của thành viên CS, chúng ta có tham gia khồng?
 
Bỗng nhiên một gã thành viên chiến đội No 1 nhớ ra điều gì đó, trưng cầu ý kiến Phạm Chí Vĩ.
 
Phạm Chí Vĩ âm trầm gật đầu:
 
- Tham gia, vì sao không tham gia? Nếu tôi không đoán sai, mấy tiểu động loại kia cũng sẽ tham gia, chúng ta phải làm chính là đánh cho bọn chúng sợ hãi luôn từ hôm nay.
 
Sau khi tan học. Trần Phàm cùng Tô San bây giờ đã hoàn toàn trở thành nhân vật quan trọng trong đại học Đông Hải cùng xuyên qua vườn trường, đã khiến cho mọi người đều chú ý. Đối với hết thảy chuyện này. Trần Phàm cũng không hề để ý. Tô San cũng không có, dọc theo đường đi, nàng luôn sầm mặt, giống như có ai đó đang thiếu tiền nàng.
 
- Tức chết tôi thật sự là tức chết tôi.
 
Sau khi lên xe. Tô San nghiến răng nghiến lợi nói: 'Trên đời làm gì có người vô sỉ như vậy? Trần Phàm, hôm nay nếu anh không ngăn cản tôi tốt hơn, nếu anh không ngăn cản tôi, hiện tại cả đám bọn hắn đều là đầu heo.
 
Lúc chiều. Tô San phát xong bài post, gọi cho Trần Phàm một cú điện thoại, nói cho Trần Phàm nghe chuyện xảy ra trong diễn đàn. Lúc ấy Trần Phàm nhìn bài post, nhưng cũng không hề phát biểu gì, theo hắn xem ra. đó đều là một ít tiểu xiếc, hơn nữa đấu võ mồm nhất thời cũng không bằng dùng hành động thực tế đi chứng minh sự cường đại.
 
Mắt thấy Trần Phàm không nói gì. Tô San nghĩ Trần Phàm đang lo lắng kết quả trận đấu. Cổ vũ nói:
 
- Trần Phàm, kỹ thuật của Chu Văn tốt lắm, súng lục cùng súng máy đều dùng rất khá, hơn nữa còn có thói quen dùng tâm lý chiến. Tuy rằng trình độ của Tiêu Phong còn thiếu một chút, nhưng ý thức tác chiến đoàn thể rất tốt. Anh yên tâm, dù kỹ thuật của anh thiếu một chút chăng nữa, chúng ta vẫn có thể thắng được bọn hắn.
 
- Vậy còn cô?
 
Nghe được lời nói này của Tô San, tâm tình nguyên có chút áp lực của Trần Phàm thoáng thả lỏng một chút, cười hỏi.
 
Tô San tự tin ngẩng cao đầu:
 
- Hừ, tôi dùng súng ngắm rất khá.
 
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tô San vẫn lo lắng, nàng đã nghe được tin, thành viên chiến đội No 1 đều là cao thủ đứng đầu chơi CS tại đại học Đông Hải thậm chí là cả Đông Hải, hơn nữa chơi với nhau đã rất lâu. đoàn thể ăn ý không phải chiến đội khác có thể so sánh.
 
So ra mà nói, chiến đội của mình, kỹ thuật củaa Tiếu Phong chỉ bình thường, chính nàng tuy rằng dùng súng ngắm tốt, nhưng chân chính súng ngắm nàng cũng chỉ có ít, mấy cái trước căn bản không có tiền mua. đây là một vấn đề khó khăn. Kỹ thuật của Chu Văn tuy rằng nghịch thiên, nhưng CS là trò chơi đoàn thể, một người có bao nhiêu lợi hại cũng không thể quyết định thắng lợi.
 
- Đúng rồi. Trần Phàm, tám giờ tối nay người của hiệp hội CS sẽ ở Hạo Phương tổ chức chơi hỗn chiến, anh cũng vào chơi, theo chúng tôi luyện tập phối họp một chút, tận lực nghe chúng tôi chỉ huy.
 
Tô San bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhịn không được nói.
 
Trần Phàm gật gật đầu:
 
- Ân.
 
- Kỹ thuật của anh thế nào?
 
Cuối cùng Tô San cũng hỏi ra nỗi lo lắng trong lòng, tuy rằng nàng nghe Tiêu Phong nói Trần Phàm cũng chơi CS, nhưng đối với tiêu chuẩn của Trần Phàm hoàn toàn không biết gì cả. Theo nàng xem, nếu kỹ thuật của Trần Phàm có thể đạt được tiêu chuẩn của Tiêu Phong, tỉ mỉ chuẩn bị một chút, đợi đến lúc vào trận đấu phát huy lâu một chút, vẫn có hi vọng thắng đám người Phạm Chí Vĩ, trái lại phần thắng sẽ cực kỳ nhỏ bé.
 
Lúc này Trần Phàm đã lái xe ra khỏi sân trường, vừa nghe Tô San hỏi, nheo mắt lại nói:
 
- Tôi sẽ làm cho bọn hắn ngày sau cũng không còn dám sờ vào trò chơi cs này nữa.
 
Ân?
 
Nghe được những lời này của Trần Phàm, đôi mắt xinh đẹp của Tô San nháy mắt trừng lên tròn xoe, miệng mở rộng, vẻ mặt biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
 
- Anh là cao...cao thủ?
 
Tô San nuốt nước bọt, nháy đồi mắt to hỏi.
 
Khi hỏi. Tô San theo bản năng dần hiện ra vào buổi chiều hôm nay. Trần Phàm ở địa điểm báo danh đánh cho đoàn người Phạm Chí Vĩ không còn lực đánh trả.
 
Trước khi nhập học. Bởi vì lần đó Trần Phàm tránh sau lưng Tô San nhìn nàng giáo huấn ten trộm, theo bản năng nàng cho rằng Trần Phàm nhát gan, sau đến lúc huấn luyện quân sự, truyền lưu Trần Phàm giống như thiên thần hạ phàm đánh đám người làm bị thương Ngu Huyền phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì Tô San cũng thấy nửa tin nửa ngờ.
 
Tới một màn chiều nay. đã làm cho Tô San hoàn toàn hiểu được. Trần Phàm cách đấu rất lợi hại, lợi hại tới mức biến thái.
 
Nhất là Trần Phàm chỉ dùng một cái tát đánh bay Phạm Chí Vĩ, hoàn toàn đã phá vỡ sự nhận biết của nàng về Trần Phàm.
 
Giờ khắc này, nàng lại mỡ miệng xác nhận lần nữa. ở sâu trong nội tâm kỳ thật là muốn để Trần Phàm mang đến nỗi vui mừng cho nàng.
 
- Tôi là Đồ Tể.
 
Trần Phàm thản nhiên nói.
 
- Cái gì?
 
- Anh là Đồ Tể?
 
Oanh!
 
Ngây người nghe được hai chữ này, trong óc Tô San trống rỗng, hoàn toàn trợn tròn mắt.
 
Nàng dùng loại ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm Trần Phàm gần ba mươi giây, cuối cùng vẻ mặt thật không biết nên nói gì, lại nói:
 
- Trần Phàm, tôi biết anh khẩn cấp muốn giúp Chu Văn, nhưng...
 
Tô San không nói ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Nhưng mà anh cũng không thể giả mạo Đồ Tể a!
 
Đồ Tể là ai?
 
Đó chính là vị thần CS!