Cực Phẩm Ở Rể

Chương 997



Chương 1012:

Anh biết rằng, chỉ cần đi đến nơi có nhiều người, thì anh có cơ hội thoát thân, nói không chừng còn có thể gặp được người quen ở trong quân đội.

“Yên tâm đi, chị sao nỡ để cậu đói bụng chứ.” Hoa Hồng cười lắng lơ nói.

Lâm Vũ nghe cô ta nói như vậy, mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn luôn quan sát bôn phía ở bên đường, nghĩ tới lúc nữa làm sao đề nhân cơ hội thoát thân. Nhưng ngoài dự liệu của anh chính là, cô ta lái xe rễ bảy. tám lần, sau đó lại đến một cô nhi viện. Trên cửa cổng có viết: Cô nhi viện Kinh Thành ÁUu An, anh không kìm được mà có chút buồn bực, không biết tại sao nữ yêu tỉnh này lại đưa anh đến nơi như này đề làm gì. Mà hai chữ “Áu an”, lại làm cho anh nghĩ tới cha của Trương Dịch Hồng là Trương Hữu An.

“Đi thôi, đưa cậu đi ăn cơm, tiểu đệ!”

Hoa Hồng sau khi xuông xe kéo lây tay của Lâm Vũ, cô không chút ngại ngùng mà ép phân ngực vào cánh tay anh, có điều anh không có tâm trạng để hưởng thụ, bởi vì anh có thể cảm nhận được con dao găm đang giắt ở chiếc bao da. Với sức lực hiện giờ của anh, cho dù dao găm ném cho anh, thì cũng không làm gì được, vì vậy thì đành phó mặc cho người khác điều khiển.

Xem ra Hoa Hồng với nơi này rất quen thuộc, dễ dàng dẫn. Lâm Vũ đi đến nhà ăn ở phía sau của cô nhỉ viện. Lúc này chính là lúc bọn trẻ con đang ăn bữa sáng, khắp cả phòng ăn rộng mênh mông đều là tiếng của bọn trẻ, có nam có nữ, có lớn có nhỏ, lớn nhất chắc hơn mười tuổi, nhỏ nhất cũng chỉ ba, bốn tuổi.

Lâm Vũ và Hoa Hồng bước vào, bọn trẻ ở trong nhà ăn mắt sáng lên, lập tức vây lại, kích động hô hào: “Chị Tuyết Nhi, chị lại xinh hơn rồi!”

“Chị Tuyết Nhi, em rất nhớ chị!”

Tuyết Nhi?

Lâm Vũ quay đầu nhìn một cái, tháy bên cạnh mình và Hoa Hồng cũng không có thêm bắt cứ ai.

“Ôi, ngoan, tí nữa dì sẽ mua đồ ngon cho các eml”

Hoa Hồng cười cúi người xuống, thân thiết đưa tay ra sò lên mặt của bọn trẻ. Lâm Vũ có chút sững sờ, nhìn Hoa Hồng ở bên cạnh, nhất thời không giận nữa, cái người không biết xâu hồ này, không phải gọi là Hoa Hồng sao? Sao lại thành Tuyết Nhi rồi? Cái tên đó cao nhã thánh khiết như vậy, cô ta cũng xứng sao?

Đợi bọn trẻ đều tản đi, Hoa Hồng liền đi lầy hại suất cơm, gọi Lâm Vú lại một chỗ trống ngồi xuống.

“Cô không phải là Hoa Hồng sao?

Sao lại thành Tuyết Nhi rôi?” Lâm Vũ nổi giận hỏi cô.

“Hai tên đó đều là tên của tôi.” Hoa Hồng cười chớp chớp mắt nói.

Lâm Vũ đoán ra rồi, người đàn bà này mở miệng ra là nói dôi phần lớn là lại đang nói dối rồi, có thê hai cái tên này đêu không phải tên của cô ta.

“Cô đưa tôi đến đây làm gì?”

Lâm Vũ nhíu mày nghỉ hoặc chằm chằm nhìn Hoa Hồng, anh phát hiện, từ lúc bắt đầu bước vào đây, cái phần khí chất tiêu điều trên người cô ta đều biết mất không dấu vết, nhìn không ra nữ ma đâu động một tí là muôn giêt người, mà lại biên thành một chị đại người ôn hòa dịu dàng, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng của mẫu tính.

“Cậu đoán xeml” Hoa Hồng cười híp mắt nói.

“Tôi đoán con trai cô bị đưa đến nơi này nuôi dưỡng!”

“Phù”

Hoa Hồng vừa ăn được miếng cháo vào miệng thì một phát phun ra.

“Cô chú ý đến hình tượng một chút, đây là nơi công cộng, chị đại!” Lâm Vũ nhíu mày ghét bỏ nhìn cô một cái nhắc nhở.