Cực Phẩm Ở Rể

Chương 1079



Chương 1095:

“Dễ nói, đi, đến đại sảnh!”

Lâm Vũ lập tức kêu anh ta đi đại sảnh.

Tới đại sảnh, Lâm Vũ mới phát hiện trong đại sảnh còn đứng hai người | phụ nữ trung niên thoạt nhìn có vẻ trẻ tuổi, đúng là mẹ của Hà Cần Kỳ cùng mợ hai Tiêu Mạn Như.

Tiêu Mạn Như nhìn thầy khuôn mặt vô cùng quen thuộc của Lâm Vũ, đột nhiên siết chặt bàn tay, bà sở dĩ muốn theo lại đây, chính là muôn gặp Lâm Vũ, dò cho anh không nhất định là con trai bà.

“Bác sĩ Hà, làm phiền cậu!” Mẹ của Hà Cần Kỳ là Triệu Hồng. mặt đầy tươi cười cảm kích nói với Lâm Vũ.

“Không khách khí, nên làm!”

Lâm Vũ gật gật đầu, tiếp đó kêu Hà Cần Kỳ đi đên một bên sô pha, đề anh ta ngồi xuống, đè đè lên chân anh ta, hỏi cảm giác, sau đó gật gật đầu, nói: “Xác thật khôi phục không tồi, tôi kê thuốc cho cậu lân nữa, lại uống nửa tháng, cậu có thể đi đường!”

“Thật sự?!” Hà Gần Kỳ sắc mặt đại hỷ, đối với loại người hiệu động như An ta, không thê đi đường quả thực là muôn mạng, anh ta hưng phân nói với Lâm Vũ: “Anh hai, em đây còn có thể khôi phục tốc độ cùng sức bật trước kia sao?”

“Cần Kỳ, không được gọi loạn!” Triệu Hồng lập tức lền tiếng nhắc nhở con trai một câu, dù sao chị dâu mình còn ở bên cạnh, gọi như vậy như là Lâm Vũ thật là người nhà bọn họ vậy.

Tuy trong lòng Triệu Hông cảm kích Lâm Vũ, nhưng lại không hy vọng Hà gia lại thêm một đứa con trai cùng con của bà tranh đoạt gia sản.

Lúc này di động của Triệu Hồng đột nhiên vang lên, là chồng bà tự gọi điện thoại tới, Triệu Hồng tiếp điện thoại sắc mặt không khỏi biến đối, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Nói xong bà liền cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tiêu Mạn Như, sắc mặt có chút trắng: “Chị dâu, Tự Hành nói anh hai đã trở lại!”

“Thật sự!?” Tiêu Mạn Như nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, kinh ngạc nói: “Anh ây sao đột nhiên lại trở lại? Chị liền đi về trước!”

“Chị dâu, chị trước tiện chờ một chút, anh hai lần này trở vệ cùng trước kia không giông nhau…” Triệu Hồng có chút âp úng nói, sắc mặt có chút khó CoI.

“Không giống nhau? Sao lại không giống nhau?” Tiêu Mạn Như mặt đầy khó hiểu hỏi.

Triệu Hồng do dự một lát, liếc mắt nhìn Lậm Vũ cùng Hà Cần Kỳ ở một bên, tiếp theo gọi Tiêu Mạn Như đến một bên, thấp. giọng nói: “Cái này em cũng không rõ lăm, dù sao hiện tại ở bệnh viện. Em cảm thất nếu có thê từ biên cảnh trỏ vê gấp, vậy vân đề hơn phân nửa không quá nghiêm trọng!”

Tiêu Mạn Như nghe được ở bệnh viện, biên sắc, tim đột nhiện nhắc lên.

Bà mỗi ngày đêm đều lo lắng, chồng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không ngờ ngày này rột cuộc đã đến.

Chẳng qua bà nói thê nào cũng là một quân nhân, cho nên tuy răng lo lắng, nhưng cả người vẫn nhự cũ biêu hiện trần định. Không chần chờ thêm, quạy đầu nói với Lầm Vũ: “Bác sĩ Hà, chông tôi đã trở lại, cậu, cậu có thể cùng tôi đi xem ông Ấy?”

Lâm Vũ cũng không biết đã xảy. ra chuyện gì, nghe được lời này của bà thì không khỏi ngắn ra, buồn bực. Hà nhị gia trở lại vì sao phải mời mình, ngữ khí uyên chuyền cự tuyệt: “Dì Tiêu, tôi… tôi qua đó thì không tốt lắm đâu? Dù sao tôi và nhà mọi người cũng không lui tới quá nhiêu…”

Anh biết, Hà gia ngoại trừ hai lão | nhân, vợ chồng Hà Tự Trăn cùng Hà Cần Kỳ ra, cơ hồ không có ai từng thấy anh.

“Bác sĩ Hà, cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải mời cậu tới làm khách. Không dối gạt cậu, chồng tôi ông ấy hiện tại ở bệnh viện, tình huống cụ thể như thế nào tôi cũng không hiểu biết. Y thuật của ngài cao siêu, cho nên tôi muốn mời ngài qua đó giúp ông ây nhìn xem.” Tiêu Mạn Như có chút khẩn cầu nói.