Cực Phẩm Ở Rể

Chương 107





Chương 107: Vấn Đề Tác Phong

Lâm Vũ nghe xong thiếu chút nữa phun máu ra ngoài, mặt đầy tủi thân nói với Giang Nhan: “Chị Nhan, tôi oan uỗổng quá, thật sự oan uỗng, cô nhóc đó có thù với tôi…”

“Hừ, có thể không có thù sao? Anh giả vờ xoa bóp sờ mông người ta, người ta không có thù với anh mới lạ.” Giang Nhan lạnh lùng nói.

“cm Lâm Vũ nhìn rõ rồi, nếu Giang Nhan đã muốn chụp cái mũ này lên đầu anh, mặc cho anh giải thích thế nào cũng vô dụng, vì vậy anh dứt khoát không nói gì.

Vốn dĩ kỹ thuật lái xe của anh đã không tốt, vừa rồi nói chuyện đến mức suýt nữa lao vào trong rãnh.

“Không giải thích nữa? Chột dạ rồi?” Giang Nhan cười lạnh liếc nhìn anh.

Hờ hờ, đàn ông!

Giang Nhan và Lâm Vũ sau khi về đến nhà, bố mẹ vợ đã trở về, nhìn thấy sắc mặt Giang Nhan không tốt, nỗi lòng hai ông bà già nhất thời bồi hồi.

“Gia Vinh, hôm nay đã đi chưa, thế nào?” Người mẹ vợ hơi nghiêng về phía trước, có chút vội vàng hỏi.

Đừng nhìn vào hai mươi năm này, bà ta suốt ngày oán trách Hà Gia Vinh bát tài, nhưng trong lòng bà ta, thật sự đã coi anh là con trai mình, nếu không cũng sẽ không chịu gả con gái cho anh.

“Không tìm được, phá dỡ di dời rồi.” Lâm Vũ lắc đầu.

Lý Tố Cầm và Giang Kính Nhân nghe vậy không khỏi thở dài, trao đổi với nhau ánh mắt yên tâm.

Hai bọn họ phập phòng lo sợ cả ngày, sợ Lâm Vũ tìm ra manh mối gì.

“Bố mẹ, hai người còn số điện thoại của viện trưởng năm đó không?” Lâm Vũ không từ bỏ ý định hỏi.

“Làm gì còn có số điện thoại chứ, đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù còn, đoán là cũng không gọi được.” Giang Kính Nhân vội vàng nói: “Sau khi đón con về, chúng ta cũng không đến Viện phúc lợi đó nữa.”

Lâm Vũ nghe xong thất vọng gật đầu.

“Không sao, Gia Vinh, chúng ta lại từ từ nghe ngóng, sớm muộn cũng có thể nghe ngóng được gì đó.” Giang Kính Nhân vội vàng an ủi con rễ tốt của mình.

Lúc ăn cơm tối Giang Nhan vẫn luôn sầm mặt, không nói gì, thật ra từ sau khi về nhà, cô vẫn luôn không nói gì, từ đầu đến cuối là một biểu cảm lạnh như băng.

“Nhan Nhi à, con thế này là sao vậy?” Lý Tố Cầm nhìn ra biểu cảm không vui của con gái, có chút không hiểu hỏi.

Gia Vinh không tìm được manh mối, cô đương nhiên vui mừng chứ, sao giờ vẫn không vui?

“Không sao, mẹ, trên đường hai chúng con cãi nhau chút.” Lâm Vũ vội vàng nói dối.

“Cãi nhau?”

Giang Nhan cười lạnh một tiếng: “Ai cãi nhau với anh? Tự anh nói với bố mẹ đi, trong phòng khám của anh hôm nay có mây người phụ nữ đến?”

Sắc mặt Giang Kính Nhân và Lý Tố Cầm hơi thay đổi.

Lâm Vũ vừa nghe liền luống cuống, vội vàng giải thích: “Đó không phải là bạn và bệnh nhân sao?”

“Bệnh nhân? Bệnh nhân anh còn sờ mông người ta?” Giang Nhan không ngắng đầu lên nói.

“Bichl”

Lý Tố Cầm vỗ mạnh đôi đũa xuống bàn, sầm mặt, lạnh lùng nói: “Gia Vinh, cái này mẹ phải cảnh cáo con rồi, một người đàn ông, tác phong nhất định không thể có vấn đề!”

“Vâng, vâng, mẹ, thật sự là bệnh nhân, con ấn lưng cho người ta, đâu có ấn mông, mẹ đừng nghe chị Nhan nói lung tung.”

Lâm Vũ vội vàng gật đầu liên tục.

Giang Nhan cúi đầu ăn cơm, khóe miệng vô ý nhéch lên một nụ cười đắc ý, tên khốn nạn này, phải cho anh ta nhớ đời.

Thật ra cô biết Lâm Vũ không phải loại người này, nhưng nhìn hộ thấy hai người đẹp là Tiết Thắm và Vệ Tuyết Ngưng, cô vẫn có chút cảm giác nguy hiểm, ngay cả cô nhìn thấy hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng động lòng, càng không nói đến đàn ông.

Lâm Vũ cũng là đàn ông, cô rất sợ ngày nào đó Lâm Vũ cũng sẽ không chịu nổi cám dỗ.

Nhất là tiểu yêu tỉnh Tiết Thắm đó, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo cảm giác mê hoặc, cô đương nhiên phải để tâm nhiều hơn.

“Án lưng cũng không được, lúc ấn lưng sẽ luôn vô tình hữu ý động vào vị trí khác, sau này những bệnh nhân kiểu này, con không được nhận!” Lý Tố Cầm cau mày, nói với giọng nhiêm túc.

“Trời ạ, chỉ là chữa bệnh thôi mà, bà xem hai người cũng làm quá lên rồi. Tôi nhìn Gia Vinh lớn lên từ nhỏ, nó là người thế nào tôi còn không hiểu sao? Hai người nghĩ nhiều rồi.” Giang Kính Nhân vội vàng nói đỡ cho Lâm Vũ.

“Đúng, đúng, bó, vẫn là bố hiểu con.” Lâm Vũ mặt đầy cảm kích nói.

“Hơn nữa, phụ nữ bên cạnh nó nhiều, chứng tỏ nó có sức quyến rũ. Nhan Nhi à, con nên cảm thấy tự hào.” Giang Kính Nhân nghiêm chỉnh nói với Giang Nhan.

“Tự hào? Ông thế này là thái độ gì vậy? Chả trách trước khi mắt mẹ tôi đã nói với tôi, đàn ông chẳng có thứ gì tốt đẹp, ông cũng không phải là thứ gì tốt đẹp!”

Lý Tố Cầm nghiêm mặt, giành lại bát cơm trước mặt Giang Kính Nhân: “Tối nay ông không cần ăn cơm nữa, cũng không cần vào phòng ngủ nữa.”

Giang Nhan không nhịn được cười trộm một cái, đáng đời, phản đồ này, cuối cùng cũng có người trị rồi.

Lúc đi ngủ, Lý Tố Cầm quả thật đã vứt chăn của Giang Kính Nhân ra ngoài, đóng cửa rằm một tiếng, khóa lại.

“Gia Vinh à, con xem bố thế này là vì con mới rơi vào kết cục này đó.” Giang Kính Nhân ôm chăn, mặt đây tủi thân nói.

“Con biết rồi, bố, bố chịu khổ rồi, sau này con nhất định hiếu kính thật tốt với bố.” Lâm Vũ cười hi hi, đóng rầm cửa phòng ngủ, khóa lại.

“Lòng người không còn như xưa!” Giang Kính Nhân lắc đầu than thở.

“Nên cho anh cút ra ngoài ngủ ở ghế sô pha với bố!” Giang Nhan ngồi ở bàn trang điểm vừa bôi kem dưỡng da, vừa hậm hực nói.

“Trời ạ, chị Nhan, tôi biết chị thế này không phải là thương tôi sao?”

Lâm Vũ vội vàng đi tới, nhẹ nhàng bóp vai cô.

“Chà, chị Nhan, chị dùng Lotion làm đẹp dưỡng trắng da à?”

Lâm Vũ vừa nhìn lọ nhỏ trên bàn, có chút kinh ngạc.

“Hôm nay tôi dùng một chút, hiệu quả quả thật rất tốt, liền cầm về, sau này anh lại hỏi xin Tiết Thắm cho tôi máy lọ.”

Giang Nhan bình thản nói: “Nhưng tôi không trả tiền đâu.”

“Xem cô nói kìa, đồ của nhà chúng ta, lấy tiền gì chứ.”

“Anh nói mỹ phẩm loại này có thể bán chạy không?” Giang Nhan có chút lo lắng nói, dẫu sao tính không chắc chắn quá nhiều.

“Yên tâm đi, chắc chắn có thể, đến lúc đó kiếm được tiền rồi, tôi sẽ đổi cho cô và bố mẹ một căn biệt thự lớn.” Lâm Vũ cười ha hả nói.

Bóp vai cho Giang Nhan xong, Lâm Vũ như thường lệ đến tủ cầm chăn của mình, chuẩn bị trải xuống đất, kết quả lại không thấy chăn của mình đâu.

*À, đúng rồi, hình như bảo mẹ giặt rồi, hôm nay bà ấy không đi làm.” Giang Nhân đột nhiên nhớ ra, Lý Tế Cầm từng nói với cô muốn giặt chăn nệm cho bọn họ.

“Vậy tôi ngủ ở đâu, hay là tôi ra ngoài chen sô pha với bố nhé.”

Dù sao cũng là chiến hữu, để bố vợ một mình ngủ sô pha, quả thật anh có chút áy náy.

*Sô pha nhỏ như vậy, ngủ thế nào chứ? Tối nay anh ngủ trên giường đi.” Giang Nhan giả bộ không để ý nói, nhưng tim lại đập thình thịch.

“Cũng được, cô không ghét bỏ tôi là được.” Lâm Vũ gật đầu, dù sao khi ở Lăng An, hai bọn họ cũng từng ngủ một giường.

Nhưng ở nhà, đây là lần đầu tiên hai bọn họ cùng ngủ trên giường của Giang Nhan.

Lâm Vũ nằm xuống vẫn có chút không quen, cảm giác đệm có hơi mềm, có thể anh ngủ dưới sàn ngủ quen rồi chăng?

Giang Nhan sau khi nằm xuống cố hết sức giữ một chút khoảng cách với Lâm Vũ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể Lâm Vũ.

Cảm giác ấm áp và hơi thở của người đàn ông mãnh liệt đó khiến tim của Giang Nhan lại đập mạnh hơn, cảm giác vô cùng căng thẳng, vừa mong đợi, lại sợ hãi, lo lắng liệu Lâm Vũ có làm bậy hay không.

Dẫu sao cô cũng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hơn nữa cô từng nghe đồng nghiệp nữ – những người đã từng trải qua nói, lần đầu tiên của phụ nữ là rất đau.

Lúc đó khi Giang Nhan nghe thấy điều này, mặt đầy kinh ngạc, đồng nghiệp nữ tò mò hỏi cô: “Thế nào, bác sĩ Giang, kết hôn nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào cô vẫn chưa từng động phòng với bác sĩ Hà?”

Giang Nhan lập tức đổi sang biểu cảm lạnh như băng, nói: “Chúng tôi đều chuẩn bị có con rồi, cô nói xem?”

Lúc này mới xua đi sự nghỉ ngờ của mấy đồng nghiệp nữ.

Nghĩ tới những chuyện này, mặt cô liền bất giác nóng lên, càng ngày càng gần đến kỳ hạn mẹ cho, nếu không có con, lẽ nào mẹ vẫn thật sự có thể ép bọn họ ly hôn?

Nghĩ tới đây, cô cắn răng, quyết định vui vẻ tiếp nhận.

Nhưng cô không biết lát nữa khi Lâm Vũ có hành động, mình nên chủ động một chút, hay phản kháng một chút, hoặc giả bộ chối từ? Phụ nữ mà, nên dè dặt một chút vậy.

Cô đang suy nghĩ miên man, Lâm Vũ ở bên cạnh đã vang lên tiếng ngáy nhẹ.

Giang Nhan tức đến mức ngực cũng có chút đau, hiện giờ mình lại không có sức hút như vậy sao? Tên khốn nạn này, có phải nhìn chán mình rồi không?

Giang Nhan xoay người, chân trắng nõn đụng vào ngang hông Lâm Vũ, rất muốn một chân đá anh xuống, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn thu chân lại, chỉ là véo một cái lên mu bàn tay anh.

Ba ngày sau, Lotion làm đẹp dưỡng trắng da chính thức bắt đầu tiên thụ trên thị trường. Trong một tuần, tiêu thụ ảm đạm, cho dù đã làm hoạt động ưu đãi rất lớn, nhưng lượng tiêu thụ trong các trung tâm thương mại vẫn vô cùng thê thảm, ngay cả một nửa tổng lượng hàng nhập cũng không bán đi nỗi.

Sau đó các trung tâm thương mại lớn dồn dập trả lại hàng cho Rongdin Beauty, Tiết Thắm tiếp nhận hệ số, cũng không hề vội vã, cái này mặc dù lượng tiêu thụ không khả quan, nhưng vẫn chưa nói chắc được.

Sau một tuần, mọi chuyện diễn biến theo chiều ngược lại mang tính drama, càng ngày càng nhiều phái nữ chạy đến trung tâm thương mại hỏi mua Lotion làm đẹp của Ronggqi Beauty, nhưng các trung tâm thương mại lớn đều không có hàng, thấy nhu cầu càng ngày càng nở rộ, bọn họ lại chạy trở lại tìm Tiết Thắm nhập hàng.

Lần này Tiết Thắm ép tỷ suất lợi nhuận của bọn họ mười điểm, hơn nữa vẫn là cung ứng với số lượng hạn chế, do nhu cầu quá lớn, bọn họ chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Cùng với sự lên men của dư luận khen ngợi, chưa đến một tháng, Lotion làm đẹp của Rongdi Beauty đã có chút danh tiếng ở Thanh Hải, chiếm nuốt phân ngạch thị trường trong ngành mỹ phẩm với tốc độ cực nhanh.

Dường như ngày nào Tiết Thắm cũng phải gọi điện cho Lâm Vũ báo cáo tình hình gần đây của công ty, sự vui sướng bộc lộ ra cả trong giọng nói lẫn lời nói.

Giang Nhan ở bên cạnh tức giận đến khó chịu, nhưng cô chưa bao giờ nói gì. Cô biết đây là sự nghiệp của Lâm Vũ, cô nên ủng hộ anh.

Đón Nguyên Đán xong lại đến Tiểu Hàn.

Buổi tối Lý Tố Cầm đặc biệt làm bánh chẻo, ai ngờ Lâm Vũ vẫn chưa ăn được mấy miếng, Tiết Thắm liền gọi điện cho anh.

“Còn nhớ chuyện quay quảng cáo tôi từng nói với anh lần trước không? Nữ minh tinh đó vẫn luôn không có thời gian, vì vậy cứ dây dưa trì hoãn mãi. Tối nay cô ta có thời gian, muốn tiến hành quay chụp, nếu anh rảnh, có thể qua giúp đỡ kiểm tra.”

Tiết Thắm nói.

Quảng cáo này vẫn khá quan trọng, bởi vì sau này muốn phát sóng ở những nơi như đài truyền hình, sân bay, trung tâm thương mại, sự tốt xấu của chất lượng quyết định trực tiếp đến độ nổi tiếng và lượng tiêu thụ sản phẩm.

Vì vậy Tiết Thắm muốn cùng Lâm Vũ thương lượng.

“Được, vậy lát nữa tôi qua.” Lâm Vũ vội vàng nói.

“Bây giờ tôi ở công ty, phải về nhà lấy chút tài liệu, anh đến dưới lầu nhà tôi đợi tôi nhé.” Tiết Thám nói địa chỉ nhà mình cho Lâm Vũ.

Lâm Vũ vội vàng ăn mấy miếng bánh chẻo, tiếp đó đứng dậy đi thay quần áo “Tôi đưa anh đi nhé.” Giang Nhan cũng đứng dậy vội vàng thay xong bộ quần áo.

Trong lòng Lâm Vũ căng thẳng, nếu bị cô biết mình đến nhà Tiết Thắm, thế này còn gì nữa, vội vàng nói: “Không cần, không cần, tự tôi bắt xe đi là được.”

“Trời lạnh thế này, không dễ gọi xe, vẫn là để tôi đưa anh đi thì hơn.” Giang Nhan kiên trì nói.