Cực Phẩm Cuồng Thiếu

Chương 123: Nói thật mà không ai tin



-    Người trẻ tuổi, tôi rất hiếu kỳ, cậu dựa vào cái gì mà khoe khoang khoác lác như vậy?

Mắt thấy Diệp Phàm lộ ra mũi nhọn, Tô Cầm nhíu mày, ngưng mắt đánh giá Diệp Phàm:
-    Chẳng lẽ dựa vào một thân y thuật và võ thuật của mình sao?

-    Cô là mẹ của Tô Lưu Ly?
Diệp Phàm nghe vậy, nhìn về phía Tô Cầm, phát hiện Tô Cầm có vài phần giống với Tô Lưu Ly.

-    Đúng.

Tô Cầm rất dứt khoát gật đầu, về sau nói:
-    Người trẻ tuổi, tôi cũng nghe thấy những chuyện mà cậu làm cho Vũ Hinh và Tô gia, nhân cơ hội này tôi đại biểu Tô gia cảm ơn cậu, đồng thời mong cậu hiểu được đạo lý'Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên'. 

-    Thoạt nhìn, dường như cô cho rằng tôi nói đùa?
Diệp Phàm cười cười.

-    Cậu đối xử thật tình với Vũ Hinh, tự nhiên không phải là đùa giỡn, nhiều nhất là không biết trời cao đất rộng.

Giọng nói Tô Cầm có chút biến hóa, không khách khí nữa, mà là mang theo vài phần hà khắc:
-    Theo ta được biết, cậu thông qua nội kình tiêu trừ Âm khí trong cơ thể Vũ Hinh, mặc dù ta không hiểu y thuật nhưng mà cái này cũng không nói lên cậu có y thuật cao, nói cách khác, y thuật của cậu không thể sánh bằng Chử thần y.

-    Còn nữa, mặc dù cậu là võ giả nhưng mà trên cõi đời này lại có nhiều người mạnh hơn cậu, ít nhất là người trong Nam Thanh Hồng hay Bạch gia cũng có thể giết cậu. Quan trọng hơn là cậu không thể tưởng tượng được năng lực của Nam Thanh Hồng và Bạch gia, lại càng không thể dùng y thuật hay võ thuật để chống lại.

-    Theo ý kiến của cô, tôi cần gì mới có tư cách chống lại Nam Thanh Hồng và Bạch gia?
Diệp Phàm vẫn cười, trong nụ cười không che dấu vẻ châm chọc, làm cho 3 người Tô Hồng Viễn cảm thấy không thoải mái.

-    Trừ phi cậu là người của Diệp gia.
Tô Cầm rất dứt khoát nói:
-    Rất đáng tiếc, cậu lại không phải, tôi khuyên cậu không cần lấy trứng chọi với đá rồi, không có kết quả tốt đâu.

-    Tôi không phải người của Diệp gia, nhưng mà tôi là đồ đệ của Chử Huyền Cơ, các người cảm thấy tôi có đủ tư cách không?
Diệp Phàm cười lạnh.

Đồ đệ của Chử Huyền Cơ?

Nghe được những lời này của Diệp Phàm, Tô Cầm cũng cả kinh.

Không riêng gì nàng, ngay cả 2 người Tô Hồng Viễn, Tô Minh cũng cả kinh, thậm chí vẻ mặt Tô Vũ Hinh cũng tỏ ra khiếp sợ nhìn vào Diệp Phàm.

-    Hắc, tiểu tử, mày nói láo mà không biết ngượng à?

Tô Minh cười lạnh, nhìn Diệp Phàm như kẻ dở hơi:
-    Chử Huyền Cơ là hạng người gì, làm sao có người đồ đệ như mày được?

Tô Minh vừa nói ra, Tô Hồng Viễn cùng Tô Cầm rối rít từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, đều đồng ý lời nói của Tô Minh.

Ở bọn hắn xem ra, nếu như Diệp Phàm là đồ đệ của Chử Huyền Cơ, làm sao chạy tới tòa miếu nhỏ Tô gia này?

Đều này hoàn toàn không hợp lý.

-    Đi thôi, nói với bọn họ cũng mỏi miệng rồi.

Mắt thấy bộ dạng không tin của 3 người Tô Hồng Viễn, Diệp Phàm lười nói nhảm, trực tiếp cầm lấy tay Tô Vũ Hinh, đề nghị rời đi.

Tô Vũ Hinh gật đầu, trên mặt không có nửa điểm chần chờ!

-    Tiểu tử, một mình mày chết được rồi cũng không cần lôi kéo Tô gia chúng ta.
Thấy Diệp Phàm muốn dẫn Tô Vũ Hinh rời đi, Tô Minh trực tiếp nóng ngảy.

-    Xin chú yên tâm, nếu như tên cặn bã kia đến cầu hôn, tôi sẽ nói cho hắn biết, từ nay về sau tôi không còn là thành viên của Tô gia nữa.
Tô Vũ Hinh dừng bước lại, nắm thật chặc tay của Diệp Phàm, nhìn Tô Minh, nghĩa vô phản cố ( làm việc nghĩa không được chùn bước ) nói.

-    Vũ Hinh, cháu…

Lại nghe Tô Vũ Hinh nói thế, Tô Hồng Viễn liền tỏ ra phẫn nộ.

Chẳng qua là.

Không đợi Tô Hồng Viễn nói hết, Diệp Phàm nhìn thẳng vào mặt Tô Vũ Hinh,lên tiếng cắt ngang.

-    Quên lời anh nói rồi à? Chuyện này không cần em phải xử lý, cứ để cho anh đi.

Nói xong, Diệp Phàm không nói gì nữa, mang Tô Vũ Hinh rời đi.

-    Cha, làm sao bây giờ, chẳng lẽ chúng ta nhìn tên tiểu tử kia mang Vũ Hinh rời đi sao?

Nhìn bóng lưng Diệp Phàm mang theo Tô Vũ Hinh rời đi, Tô Minh vừa tức vừa vội:
-    Nếu như vậy, chúng ta làm sao ăn nói với Lâm Ngạo Phong? Vạn nhất chọc giận Lâm Ngạo Phong, hủy bỏ đính hôn, liên hiệp Bạch gia đối phó chúng ta thì chỉ sợ chúng ta sẽ chịu không nổi.

Chân mày Tô Hồng Viễn nhíu lại, không nói lời nào.

Một mặt bởi vì Diệp Phàm có vũ lực kinh khủng, nên hắn không thể vạch mặt với Diệp Phàm, mặt khác hắn cũng biết nếu để Tô Vũ Hinh ở chung một chỗ với Diệp Phàm, Tô gia sẽ chịu lửa giận của Nam Thanh Hồng và Bạch gia.

Mà phần lửa giận này, Tô gia không cách nào chịu được.

-    Sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Đang khi Tô Hồng Viễn hết đường xoay xở lúc, Tô Cầm mở miệng, giọng nói không lớn, lại tràn đầy tự tin.

Hả?

2 người Tô Minh, Tô Hồng Viễn tỏ ra nghi hoặc nhìn về phía Tô Cầm.

-    Tiểu Cầm, lúc trước ta nhớ được con đã nói với Vũ Hinh, con nắm chắc việc không để Lâm Ngạo Phong nuốt trọn Tô gia, hơn nữa còn bảo đảm Lâm Ngạo Phong sẽ không làm gì quá phận với Vũ Hinh.

Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Tô Cầm, trong lòng Tô Hồng Viễn càng thêm nghi hoặc:
-    Con dựa vào cái gì? Hoặc là nói con có cẩm nang diệu kế gì?

-    Cha, anh ba, các người chờ con, con đến thư phòng gọi điện một chút, sau đó xuống nói tiếp.
Tô Cầm đáp một nẻo, nói xong nàng không đợi Tô Hồng Viễn, Tô mở miệng, liền đứng dậy đi lên thư phòng.

-    Cha, còn cảm thấy tiểu Cầm có bí mật gì đó.
Đưa mắt nhìn Tô Cầm lên lầu, Tô Minh như có điều suy nghĩ nói.

-    Haizz, tính cách tiểu Cầm con còn rõ hơn ra, nếu nó muốn nói thì đã nói rồi.
Tô Hồng Viễn nghe vậy, không nhịn được mà thở dài:
-    Cứ để nó chủ động nói cho chúng ta biết vậy.

Tô Minh im lặng không lên tiếng gật đầu.

Đi vào thư phòng, Tô Cầm liền lấy điện thoại di động, gọi một dãy số.

-    Có chuyện gì sao?

Qua khoảng 10s, điện thoại được chuyển, một giọng nói có chút bất mãn truyền ra.

-    Xin lỗi, trễ như thế này rồi mà còn quấy rầy anh.

Nhận thấy được phần bất mãn của đối phương, Tô Cầm liền chủ động nói xin lỗi, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy mất mác.

-    Nếu em đã gọi cho anh, khẳng định là có chuyện quan trọng, nói đi.

Dường như cảm nhận được sự mất mác của Tô Cầm, đầu bên kia điện thoại hơi trầm ngâm một chút, cũng không trách cứ, giọng nói nhu hòa không ít.

Biến hóa rất nhỏ này làm cho tim Tô Cầm đập nhanh, đôi mắt tỏ ra vui mừng.

-    Bây giờ em đang ở Hàng Hồ, trong nhà xảy ra ít chuyện.

Mừng rỡ, Tô Cầm nói chi tiết:
-    Dựa theo cha em nói, con trai của Lâm Thiên Ý là Lâm Ngạo Phong muốn cầu hôn, cưới cháu gái của em là Tô Vũ Hinh.

Nói tới đây, Tô Cầm dừng một chút, thấy đối phương không mở miệng thì nói tiếp:
-    Anh biết chuyện này sao?

-    Mới vừa nghe nói?
Nam nhân cũng không giấu diếm.

-    Anh…Anh không phải nói không để cho nhà của em biết được quan hệ giữa anh và em, cũng sẽ không trợ giúp Tô gia làm cái gì sao?
Tô Cầm có chút bất an lo lắng.

-    Có phải em cảm thấy anh lợi dụng nhà em đối phó với Diệp Văn Hạo không?
Nam nhân chưa trả lời, mà là hỏi ngược lại Tô Cầm, giọng nói lạnh lùng, cường thế hơn lúc trước.

-    Không…Không phải, chẳng qua em cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái.
Tô Cầm giải thích, nàng rõ ràng, lấy tính cách kiêu ngạo của nam nhân này, hắn sẽ không làm chuyện thế này.

-    Một cừu nhân của Diệp Văn Hạo nhắm vào hắn, muốn đưa cho Bạch gia một phần lễ vật, để 2 bên hợp tác.
Nam nhân trầm mặc một lát, liền mở miệng vạch trần đáp án:
-    Mặc dù anh rất khinh thường nhưng cũng lười ngăn cản.

-    Thì ra là thế…

Tô Cầm nghe vậy, biết nam nhân kia tín nhiêm mình, nhất thời cảm thấy hưng phấn:
-    Nếu như bên em cự tuyết, nhà của anh có giận chó đánh mèo nhà em không? Em nghe nói, lần trước Diệp gia mượn cơ hội này để vặn ngã Hàn Quốc Đống, làm cho Diệp Văn Hạo tăng thêm chiến tích.

-    Anh nói rồi, chẳng qua là có người cảm thấy Diệp Văn Hạo quá an nhàn rồi, cho nên mới tìm việc cho hắn làm, cũng không liên quan đến bên anh.

Nam nhân thản nhiên nói:
-    Bất quá người nọ có thân phận không đơn giản, nếu không hắn cũng không để cho con của Lâm Thiên Ý làm như vậy, anh khuyên em nên hảo hảo khuyên nhủ cha mình, đừng nên chơi với lửa.

-    Không phải là cha em muốn chơi với lửa, mà là Vũ Hinh muốn đi theo tên bác sĩ trị bệnh cho nó, thậm chí vì nó mà không tiếc thoát khỏi gia tộc.

Tô Cầm thở dài nói:
-    Đáng giận hơn là tên bác sĩ kia biết trời cao đất rộng, dường như muốn ăn thua đủ với Lâm Ngạo Phong, hơn nữa còn nói mình là đồ đệ của Chử Huyền Cơ….

-    Đồ đệ của Chử Huyền Cơ…

Nam nhân vốn là đã mất đi hứng thú cùng kiên nhẫn, nhưng 3 chữ Chử Huyền Cơ làm cho 2 mắt hắn tỏa sáng, sau đó không khỏi cảm thấy có chút buồn cười:
-    Cái này không thể nào.