Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 51: Ai gọi tới



Chủ nhiệm thư ký đi vào phòng của tổng giám đốc, sau khi báo cáo tình hình hai ngày nay mới xin chỉ thị: "Mục tổng, cô Cố vì công mà bị thương, phía bồi thường nên tính thế nào?"

Mục Tư Viễn không ngẩng đầu: "Cứ theo quy định của công ty mà làm."

Chủ nhiệm hơi sửng sốt, chuẩn bị ra ngoài.

Mục Tư Viễn chợt hỏi: "Cô ấy xuất viện khi nào?"

"Hẳn là chiều hôm nay."

Hắn gật đầu, "Cô Cố phụ trách công việc gì?"

Cái này... Chủ nhiệm thư ký âm thầm cau mày, cũng không thể nói cô ấy được sắp xếp vào việc "tùy thời thay thế" được, nhưng mà Mục Tư Viễn tựa hồ không phải thật sự muốn biết, tiếp tục nói: "Cô sắp xếp đi, dần dần chuyển đổi công tác của cô ấy."

Dần dần chuyển đổi? Chủ nhiệm thư ký vô cùng kinh ngạc, lẽ nào cô Cố sắp từ chức?

Nhưng thấy Mục Tư Viễn nói xong lại cúi đầu xem tài liệu, cô cũng không dám hỏi nhiều, đành phải làm theo.

"Cạch..." Thư ký đóng cửa ra ngoài xong thì Mục Tư Viễn để bút xuống, cầm di động lên.

Không bao lâu liền tìm được dãy số ấy, nhưng nghĩ hồi lâu, hắn vẫn đặt điện thoại xuống.

Phải làm như vậy!

Vì sao trong lòng hắn lại có chút... Không đành lòng? !

************************************

Tốt xấu gì thì cũng có thể xuất viện rồi!

Mặc dù mắt cá chân vẫn sưng đỏ, miệng vết thương trên cánh tay chưa có dấu hiện bị viêm, nhưng Cố Bảo Bảo thực sự không yên khi để Nhạc Nhạc ở trường.

Dọn xong mọi thứ chống vào giường đứng dậy, điện thoại chợt vang lên.

Cô cầm lấy xem, là một dãy số xa lạ!

Cô ngẩn ngơ, là cái người hôm qua gọi mà không lên tiếng đấy sao?

"Alo? Xin chào?"

"Cố Bảo Bảo!" Đầu bên kia vang lên giọng đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cô cố gắng nghĩ, bên kia đã nói: "Anh là Thân Văn Hạo!"

- Thân Văn Hạo - cô nhớ tới là đã gặp qua người này ở bữa tiệc hôm nọ.

"Bảo Bảo, em đang làm hả?"

"Không... Ừm, đúng vậy, em đang làm việc. Anh... Có việc gì không?"

"Đương nhiên là có rồi," Hắn cười sang sảng, "Em làm ở tập đoàn Mục thị đúng không? Anh đúng lúc có việc bên đó, không bằng lát nữa cùng ăn cơm trưa thế nào?"

Suy nghĩ của Cố Bảo Bảo xoay chuyển nhanh chóng, "Em giờ không ở công ty, em đang làm việc ở bên ngoài, mai mới tới công ty."

"Vậy à," Thân Văn Hạo không có che giấu thất vọng của mình, nhưng mà hắn lập tức lại cười nói: "Bảo Bảo, vậy em đang ở đâu? Anh có thể qua đó."

"Không cần đâu, thật sự không cần." Cố Bảo Bảo nói nhanh: "Không bằng để lần sau chúng ta gặp đi, hôm nay em có chuyện rồi."

"Vậy cũng được," Thân Văn Hạo bĩu môi, "Nhưng lần sau anh gọi cho em, em không thể từ chối nữa đấy."

"Vâng, được ạ."

Cúp điện thoại, Cố Bảo Bảo thở ra một hơi, ngược lại không phải là không thể ăn cơm với hắn, chỉ là chân cô không tiện.

Cô tiếp tục dọn đồ, điện thoại lại kêu.

Tưởng là Thân Văn Hạo lại có ý nghĩ gì mới, cô thuận tay nhận, cười nói: "Văn Hạo, hôm nay em thật sự không có thời gian."

Bên kia lại im lặng.