Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 169: Kết quả giám định DNA?



Biệt thự nhà họ Long…

Trong phòng khách, bốn nam hai nữ đang ngồi, đều có vẻ bề ngoài xuất sắc, vốn nên là hình ảnh vui tai vui mắt, lại bị vẻ mặt không chút thay đổi của bọn họ cùng bầu không khí áp suất thấp phá hủy…

Long Phi Tịch cầm túi giấy màu vàng trên bàn lên, để xuống trước mặt của Doãn Thiên, "Mở ra đi."

Doãn Thiên nhìn ông, cầm lên túi giấy màu vàng, chậm rãi mở ra, lấy ra một tờ giấy, nhìn một chút, hít sâu một hơi, nhắm đôi mắt phượng, cười lạnh đem tờ giấy bỏ xuống trước mặt Phượng Vũ Mặc, "Xem xem người đàn ông mà bà yêu yêu bà cỡ nào."

Phượng Vũ Mặc nhìn hắn một chút, cúi đầu nhìn về phía tờ giấy kia… Một lúc sau, ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Phi Tịch, âm thanh run rẩy phun ra ba chữ: "Anh lừa em."

Long Phi Tịch nhíu mày kiếm, cầm lên tờ giấy trước mặt bà, để trước mắt của mình…

Phân tích 18 tổ hợp gen, toàn bộ phù hợp… Một hàng chữ khiến ông hoảng hồn, qua xét nghiệm, hai người thuộc quan hệ cha con, chỉ số chính xác cao gần 99.999 trở lên… Điều này sao có thể… Long Phi Tịch nắm chặt tờ giấy trên tay, không dám tin nhìn kết quả xét nghiệm…

Long Tịch Bảo nhìn nét mặt của Phượng Vũ Mặc cùng Long Phi Tịch, nhắm mắt lại… Quả nhiên, cô dự cảm không sai…

Cặp sinh đôi lẳng lặng nhìn Long Phi Tịch, không nói một lời.

"Biết Sở Liên Y chết như thế nào không? Bà ấy tự sát, bởi vì yêu ông mà tự sát, biết Doãn Phong chết như thế nào không? Cũng là tự sát, bởi vì Sở Liên Y chết đi mà chết theo, dĩ nhiên, ai cũng không thể trách ông không yêu bà ấy, nhưng ông đã không yêu thì tại sao lại cho bà ấy hi vọng? Tại sao lại chọn bà ấy làm đối tượng trong trò chơi của ông, tại sao phải khiến bà ấy mang thai? Ông chính là người khiến tôi sống trong khổ sở, là ông… Tất cả đều bởi vì ông…" Doãn Thiên từng chữ từng câu nói, trong mắt phượng nồng đậm hận ý… Hắn hy vọng dường nào mọi điều trong cuốn nhật ký kia đều là giả, là Doãn Cường ngụy tạo ra, hắn hy vọng dường nào tất cả đều là một giấc mộng, nhưng khi giấy trắng mực đen hiện ra ở trước mắt hắn… Hắn biết, đây đều là thật… Không phải một cơn ác mộng…

"Tôi chưa từng làm." Long Phi Tịch nhìn hắn, trong mắt một mảnh thản nhiên.

Doãn Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn ông một chút: "Người đang làm, trời đang nhìn, Long Phi Tịch, tự giải quyết cho tốt đi." Nói xong chạy ra cửa…

Long Tịch Bảo nhìn bộ dáng hoảng hốt của Phượng Vũ Mặc, trong lòng cực kỳ lo lắng: "Mẹ Vũ…"

Phượng Vũ Mặc đứng dậy chạy ra khỏi phòng khách…

Long Phi Tịch đuổi theo, để lại tờ giấy chói mắt, cùng con trai và con dâu đang có tâm tư khác nhau

"Mẹ Vũ…" Long Tịch Bảo đứng dậy cũng muốn đuổi theo…

"Ngồi xuống." Long Tịch Bác nhàn nhạt nói.

Long Tịch Bảo dừng bước, xoay người lại nhìn anh.

"Bảo Bảo, chuyện này em đừng xen vào, em muốn quản cũng không quản được, ngoan ngoãn, đừng đi quấy rầy bọn họ." Long Tịch Hiên nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của Long Tịch Bảo, nhẹ giọng nói.

"Nhưng mẹ Vũ…" Long Tịch Bảo nhỏ giọng nói.

"Có ba Tịch của em ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Long Tịch Hiên bế cô trở về chỗ ngồi.

Long Tịch Bác cầm lên tờ giấy trên bàn, đôi ưng mâu không hề chớp nhìn chữ trên đó, một lúc sau vò thành một cục ném ra ngoài.

"Anh Bác…" Long Tịch Bảo có chút sợ thấp giọng gọi.

Long Tịch Bác nhìn cô, không lên tiếng.

"Thật ra thì… anh Thiên cũng là người bị hại, dù sao…" Long Tịch Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Im miệng, anh Thiên anh Thiên, em cả ngày treo tên hắn bên khóe miệng, nếu em nhớ hắn, thì đi tìm hắn đi." Long Tịch Bác đột nhiên đứng dậy, nóng nảy rống to.

Long Tịch Bảo bị tiếng rống bất chợt của anh dọa sợ hết hồn, sau khi phản ứng kịp thì vành mắt hồng hồng, "Anh chẳng hiểu gì hết, em chỉ bàn việc mà thôi, chẳng lẽ sai sao? Em biết rõ tâm tình của anh không tốt, xảy ra chuyện như vậy, tâm tình của ai cũng không tốt, chẳng lẽ tâm tình của em tốt sao? Anh… Em chán ghét anh!" Nói xong từ trên đùi Long Tịch hiên nhảy xuống chạy ra khỏi phòng khách.

Long Tịch Bác nhìn theo bóng lưng của cô, mệt mỏi day mi tâm, ngồi xuống, làm sao lại trở thành như vậy… Mới được hai năm yên ổn lại muốn bắt đầu sao…

Long Tịch Hiên vỗ vai anh, nhìn về phía tờ giấy bị vò thành một cục trên đất… Chuyện này rốt cuộc là như thế nào…

Trong phòng…

Long Tịch Bảo khổ sở nằm trên chiếc giường công chúa của mình buồn bực, hàm răng trắng đều đặn gắt gao cắn cái gối ôm dâu tây to lớn, thật là quá đáng… Người gì mà… hung dữ với cô… Trong lòng cô cũng không chịu nổi a… Hừ… không bao giờ để ý tới anh nữa…

Một lúc sau, người nào đó rốt cuộc buông hàm răng trắng cắn gối ôm ra, buông tha cho gối ôm dâu tây đáng thương, lấy điện thoại di động của mình ra, tìm số điện thoại của Doãn Thiên…

‘Tút… tút… tút…’

Long Tịch Bảo buồn bực nhấn phím ngắt cuộc gọi, cũng khó trách anh không nhận điện thoại… Xảy ra chuyện như vậy. . . . . .

Ông trời ơi… Ngài đùa bỡn người cũng nên có giới hạn chứ… Như vậy quá tàn nhẫn. . . . . .