Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 129: Ít giở trò đi!



Long Tịch Bác tiến lên ôm lấy Long Tịch Bảo còn đang sững sờ…

"Anh… ưmh…" Long Tịch Bảo vừa định nói chuyện liền bị bàn tay của anh bụm miệng.

Lườm cô một cái, Long Tịch Bác bước chân rất nhẹ bắt đầu đi về phòng, Long Tịch Hiên cũng thả nhẹ bước chân đi theo phía sau…

Nha đầu chết tiệt … nửa đêm không ngủ còn chạy tới nghe lén góc tường nhà người ta…

Sau khi trở lại phòng, Long Tịch Bác đặt cô lên trên giường, mặt không có biểu tình gì nhìn cô… Long Tịch Bảo đỏ mặt nhìn họ, họ sẽ không thật sự coi cô như sắc nữ chứ… oan uổng quá…

"Ách… đêm dài đằng đẵng, không ngủ được, đi ra ngoài ngắm cảnh, tản bộ, không ngờ Bác công tử cùng Hiên công tử cũng có sở thích như vậy a… ha ha… thật sự là rất khéo a…"

Long Tịch Bác ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: "Phong cảnh bên ngoài có đẹp không?"

"Mặc dù không thể nói là sơn minh thủy tú, nhưng cũng có nét đặc sắc riêng…" Long Tịch Bảo cười gượng chui vào chăn.

"Ít giở trò đi, anh hỏi em, đã trễ thế này em đi tới đó muốn làm gì?" Long Tịch Bác thu hồi khuôn mặt tươi cười, không vui hỏi.

"Em thề, em là muốn đi trợ giúp mẹ Vũ, tuyệt đối không phải là đi nghe lén ‘cuộc sống vợ chồng’ của bọn họ, đó là ngoài ý muốn a… thật sự là ngoài ý muốn…" Long Tịch Bảo giơ lên một cái móng vuốt nhỏ đặt ở bên tai, chân thành mà uất ức nhìn bọn họ.

"Trợ giúp mẹ? Trợ giúp mẹ thế nào?" Long Tịch Hiên nhẹ giọng hỏi.

"Em nghi ngờ ba Tịch quá tức giận, cho nên hai ngày nay không cho mẹ Vũ ra khỏi cửa, còn cố ý không cho mẹ ăn cơm, cho nên liền muốn thừa dịp bọn họ ngủ thiếp đi, len lén đưa mẹ Vũ vượt biên đi ra ngoài, lấy cho mẹ chút gì để ăn nha… ai biết… ai biết… bọn họ… vợ chồng ‘tình cảm tốt như vậy’ a…" Nói tới chỗ này, người nào đó lại đỏ mặt…

"Em khi nào thì nhìn thấy qua ba ngược đãi người kia? Ông ấy yêu mẹ như vậy, cho dù tức giận hơn nữa cũng không thể không cho mẹ ăn cơm… trong đầu em rốt cuộc chứa cái gì vậy? Trí tưởng tượng phong phú như vậy? Hơn nữa, chỉ với công phu mèo ba chân của em, có thể bảo đảm điều kiện tiên quyết là không đánh thức cha, mà mang được người phụ nữ kia ra khỏi cửa phòng sao? Thật là ngu đến một loại cảnh giới." Long Tịch Bác đi tới, vừa nói vừa không khách khí gõ nhẹ lên đầu của cô.

Long Tịch Bảo che đầu của mình, hận không thể đào cái hang mà chui vào…

Long Tịch Hiên lắc đầu một cái, đi tới: "Lần sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa, làm cho giống như hái hoa tặc vậy, nếu như bị bọn họ phát hiện, anh xem em làm sao bây giờ."

Long Tịch Bảo ôm đầu, cúi thấp đầu, meo meo nói: "Vâng"

"Được rồi, ngủ đi, chỉ biết làm bậy." Long Tịch Hiên khẽ cười xoa mái tóc đen mềm mại của cô, vén chăn lên nằm vào, Long Tịch Bác tắt đèn cũng nằm vào trong chăn, hai người như cũ một trước một sau ôm người bọn họ yêu nhất… Cảm thấy cuộc sống của chính mình thật sự rất ‘tuyệt vời’…

Trong bóng tối, Long Tịch Bảo lộ ra một nụ cười hạnh phúc, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng phủ lên trên bàn tay to của hai người kia, nhắm hai mắt lại… rất nhanh… trong phòng truyền ra tiếng hít thở đều đều…

Tiếng hít thở liên tục của ba người, trong màn đêm yên tĩnh, giống như một bài ca dao hạnh phúc ấm áp… khẽ ngâm xướng tình yêu không được người đời chấp nhận nhưng lại chân thành tha thiết không thay đổi của bọn họ…

"Chậm một chút, Bảo Bảo (Tịch Nhi)…" Bốn thanh âm khác nhau nhưng lại biểu đạt ý kiến giống nhau, mà rất rõ ràng, bốn thanh âm này đều thuộc về đàn ông.

Cặp sinh đôi nhíu mày kiếm nhìn Long Tịch Bảo tay trái dắt Phượng Vũ Mặc, tay phải dắt Tiêu Lộ Trúc, dạo chơi vui vẻ xuyên qua những con đường ở Newyork, thỉnh thoảng họ lại còn phải đẩy ra đám hoa si muốn tiếp cận mình… thật là đủ rồi… hai ngày nay… mấy người phụ nữ kia chơi vô cùng vui vẻ, còn bọn họ lại sắp điên rồi…

Nam Cung Viễn lo lắng nhìn vợ của mình bị con gái của chính mình ‘kéo’ chạy băng băng trong đám người, trời ạ, nha đầu này lấy đâu ra tinh lực tốt như vậy, cũng chơi không mệt sao…

Đôi ưng mâu lạnh lùng của Long Phi Tịch không vui nhìn về phía đám người đi đường bị dung mạo xuất chúng của phụ nữ nhà họ hấp dẫn, cả người tản mát ra một loại khí lạnh… biểu thị rõ ‘người lạ chớ tới gần’…

Long Tịch Hiên lại đẩy ra một người phụ nữ không biết liêm sỉ, không chút nào thương hương tiếc ngọc mặc cho cô ta nặng nề té ngã xuống đất, nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, chạy thẳng tới phía sau lưng cô gái nhỏ đang dạo chơi quên trời đất, kéo quần áo của cô, không để cho cô chạy loạn nữa…

Người nào đó đang chơi rất vui lại bị người ta kéo lại, khó chịu quay đầu lại, thấy rõ người ở phía sau, liền meo meo kêu lên: "Sao vậy? Anh Hiên."

"Bảo Bảo, hôm nay chơi rất mệt rồi, chúng ta về nhà thôi." Long Tịch Hiên dịu dàng thay cô vuốt lọn tóc dài bên tai ra đằng sau tai.

"Không mà… còn chưa chơi đủ." Long Tịch Bảo không thuận theo bĩu môi.

"Ngoan, em không mệt, thì dì Tiêu cũng mệt rồi." Long Tịch Hiên kiên nhẫn dụ dỗ cô.

Lúc này, ba người đàn ông còn lại cũng ‘loại bỏ muôn vàn khó khăn’ đi tới đây, Long Phi Tịch ôm Phượng Vũ Mặc, Nam Cung Viễn ôm Tiêu Lộ Trúc, ánh mắt lạnh lùng của hai người đều không hẹn mà cùng bắn về phía những người đi đường đang nhìn bà xã của bọn họ…

Long Tịch Bảo nhìn bọn họ, lại nhìn đám người đi đường, phát hiện bọn họ nghiễm nhiên trở thành đối tượng để mọi người ‘thưởng thức’, thở dài, có chút cô đơn gật đầu một cái.

"Ngoan, về nhà em có thể dẫn theo mẹ cùng dì Tiêu đi ngâm SPA, tâm sự, nghỉ ngơi một chút. Hai ngày nay cũng chơi mệt rồi, buổi tối tụi anh sẽ đưa mọi người đến quán cà phê mà em thích nhất kia, ăn bánh ngọt với Ice cream, được không?" Long Tịch Hiên khẽ cười nhéo nhéo gò má của cô, không muốn cô không vui.

Long Tịch Bảo nghe vậy cười ngọt ngào gật đầu, tay trái dắt Long Tịch Hiên, tay phải dắt Long Tịch Bác, dưới vô số ánh mắt ghen tỵ và phẫn hận, đi về phía chỗ đậu xe…