Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 122: Cám ơn lãnh đạo!



Long Tịch Bảo ảo não nhìn khuôn mặt ‘than khóc thảm thiết’ của Phượng Vũ Mặc… không nhẫn tâm… liền muốn xông tới ‘cứu người’…

Long Tịch Bác ôm chặt cô, lạnh giọng nói: "Em vẫn nên chăm sóc tốt cho chính mình đi, cơm nước xong lại tính sổ với em."

Long Tịch Bảo sợ hãi nhìn anh một chút, meo meo kêu lên: "Anh Hiên… anh Hiên… ôm em…."

Long Tịch Hiên ôm cô qua, cầm bát cháo tổ yến trên bàn lên, thổi nguội, đút vào miệng của cô, Long Tịch Bảo vừa ngoan ngoãn ăn cháo, vừa như giống như trộm lén nhìn sắc mặt của hai anh…

Sau khi đút cho cô ăn hết một bát cháo, Long Tịch Hiên lau miệng cho cô, dịu dàng hỏi: "Muốn ăn nữa không?"

Long Tịch Bảo xoa xoa bụng nhỏ, lắc đầu: "Rất no rồi a, các anh sao không ăn?"

"Tụi anh bị em chọc tức no rồi." Long Tịch Hiên khẽ cười nói… thái độ phải nói là rất dịu dàng a… Song… Người hai mặt… Long Tịch Bảo khẩn trương nuốt từng ngụm nước miếng… ngơ ngác nhìn anh.

Một lúc sau… nhận mệnh giơ hai bàn tay nhỏ bé ra, tay trái đưa về phía Long Tịch Bác, tay phải đưa về phía Long Tịch Hiên, nhắm mắt lại, khẽ nói: "Các anh đánh đi…"

Long Tịch Bác nhìn Long Tịch Hiên một cái, dùng ánh mắt nói cho em trai biết, có trông thấy không, ngày hôm qua em ấy chính là bộ dáng ‘xin bị đánh’ như vậy đấy, có phải rất đáng yêu hay không… Long Tịch Hiên gật đầu một cái, đích thực rất đáng yêu…

Long Tịch Bảo thấy nửa ngày không có phản ứng, thử dò xét mở ra mắt bên phải, thấy hai gương mặt tuấn tú giống nhau như đúc, mà các chủ nhân của gương mặt tuấn tú kia đang nhìn cô không chớp mắt…

Long Tịch Hiên nhéo mũi cô, nhỏ giọng nói: "Xem em ngoan như vậy, sẽ cho em một cơ hội, không được xem mấy loại sách lung tung kia nữa, có nghe hay không?"

Long Tịch Bảo lấy được đại xá vui vẻ gật đầu, nhào vào trong ngực của anh.

"Cám ơn những người lãnh đạo cho em cơ hội hối cải để làm người mới."

Cặp sinh đôi khẽ cười, xoa đầu cô… nhóc quỷ tinh linh này…

Long Tịch Bảo le lưỡi một cái, mặc cho bọn họ vò rối mái tóc dài của cô… sau khi náo loạn một lúc…

Long Tịch Bảo meo meo nói: "Em muốn gọi điện thoại cho Cổn Cổn, có được không?"

"Không được!" Cặp sinh đôi miệng đồng thanh cự tuyệt.

"Tại sao? Em cũng không biết cậu ấy thế nào, các anh xem ngày đó Hắc ác ma vừa nhìn thấy cậu ấy, liền cho cậu ấy một cái tát, ai biết sau khi trở về sẽ đối với cậu ấy như thế nào… em muốn gọi điện thoại xác định xem cậu ấy có ‘an toàn’ không!" Long Tịch Bảo không thuận theo kéo ống tay áo của Long Tịch Hiên lắc trái lắc phải…

"Ngày ấy, anh cũng rất muốn cho em một cái tát!" Long Tịch Bác hừ lạnh nói.

Long Tịch Bảo vội vàng che mặt của mình, lộ ra hai con mắt to, phòng bị nhìn anh…

Long Tịch Bác ôm cô từ trên đùi Long Tịch Hiên đến trên đùi của mình, gạt hai tay của cô ra, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà anh đã đồng ý với em, mặc kệ tức giận thế nào cũng sẽ không đánh lên mặt của em."

Long Tịch Bảo thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút kinh nghiệm trong hai ngày nay, nho nhỏ nói thầm: "Còn không bằng cho em một cái tát đi…"

"Em nói cái gì?" Hai người kia hỏi.

"Không có… không có gì… cái đó… em chính là muốn xác định ‘cuộc sống an toàn’ của Cổn Cổn, em bảo đảm, chỉ một chút thôi." Long Tịch Bảo nhỏ giọng thỉnh cầu.

"Em yên tâm, chỉ cần em không đi phá rối, em ấy tuyệt đối sẽ rất ‘an toàn’!" Long Tịch Bác vô cùng không nể mặt mà nói.

Long Tịch Bảo mất hứng bĩu môi, có ý gì chứ…

"Hắc ác ma hung tàn như vậy, em rất lo lắng cho Cổn Cổn đó."

"Em lo lắng cho cô ấy? Lúc trước em bắt cóc người ta đi, sao không nghĩ tới có ngày hôm nay?" Long Tịch Hiên khẽ cười nói.

"….." Long Tịch Bảo buồn bực nhìn anh, không nói lời nào, trong lòng hối hận đến xanh ruột, kết quả của lần rời nhà trốn đi này, chẳng những không khơi dậy được lương tri của bọn họ, ngược lại mình đuối lý rồi, còn bị bọn họ ‘mạnh mạnh mẽ mẽ’ chỉnh như vậy dừng lại… thật là… quá oan uổng rồi…

"Được rồi, nghe lời, hiện tại tạm thời đừng đi ‘quấy rầy’ bọn họ, chờ chuyện này qua đi rồi nói, em cũng biết tính khí của Triệt, em đã bị cậu ta liệt vào đối tượng ‘cự tuyệt lui tới’ số một, lúc này em gọi điện thoại tìm Cổn Cổn, chỉ càng thêm khơi lên ký ức cùng tức giận của cậu ta, đối với Cổn Cổn trăm hại mà không lợi." Long Tịch Hiên nhẹ nhàng nói, xoa đầu cô.

Long Tịch Bảo buồn bực cúi đầu, không nói lời nào. Cổn Cổn a… cậu phải bảo trọng a… tớ thực có lỗi với cậu… lần sau tớ làm thức ăn ngon bồi thường cho cậu…

"Biết rõ sai rồi chưa, không bao giờ được có lần sau nữa, nhớ kỹ đó!" Long Tịch Bác thở dài xoa đầu cô, biết trong lòng cô không dễ chịu, thật ra thì cô bé nào đó thật sự rất đáng thương, ngây ngốc bị người ta bắt cóc, lại không biết nhìn sắc mặt người ta, chả trách được Triệt luôn phát điên, dường như cô bé chỉ biết ăn và khóc… aiz…

Long Tịch Bảo gật đầu một cái, làm ổ trong ngực Long Tịch Bác, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi… Long Tịch Bác ôm lấy cô, trở về phòng.

----- ta là đường phân cách tuyến mơ mơ màng màng -----