Cục Cưng Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Hai Mặt

Chương 112: Phương thức xin lỗi khác?!



Long Tịch Hiên mặt không chút thay đổi ngồi lên trên giường, cười dịu dàng với cô, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy cô, để cho cô nằm sấp ở trên đùi anh, vén váy của cô lên, kéo quần lót của cô xuống, bàn tay cũng không lưu tình chút nào đánh lên cái mông tròn trịa vểnh cao rất xinh xắn của cô, phát ra âm thanh ‘bốp bốp’ rất thanh thúy…

Long Tịch Bảo còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy cái mông một trận đau đớn nóng rát, theo phản xạ kêu to… vừa kêu vừa giãy giụa.

Long Tịch Hiên một tay ấn chặt cô xuống, làm cho cô động cũng không động được, chỉ có thể ngoan ngoãn bị đánh…

Long Tịch Bảo uất ức rớt nước mắt, cắn môi dưới thật chặt, quật cường không chịu cầu xin tha thứ…

Cô không sai… cô nhất định không sai…

Long Tịch Hiên nhìn bộ dáng quật cường của cô, xuống tay càng thêm nặng, mỗi một cái đều phát ra tiếng vang thanh thúy, đánh cho Long Tịch Bảo nước mắt loạn như bão tố, kêu rên không ngừng…

Không biết qua bao lâu… Long Tịch Hiên tức giận quăng cô lên trên giường, mà cái mông bị đánh đến sưng đỏ liền cứ như vậy mà cứng rắn tiếp xúc thân mật với nệm…

"A…" Long Tịch Bảo không nhịn được đau kêu thành tiếng… sau đó bất tuân nhìn Long Tịch Hiên…

Long Tịch Hiên lạnh lùng hỏi: "Thế nào, ‘tiếp nhận lời xin lỗi của anh’ không?"

Long Tịch Bảo tức giận nhổ một ngụm xuống đất, lau nước mắt của mình…

Long Tịch Hiên giận quá hóa cười, ưu nhã tiến lên trên thân thể mềm mại của cô, hai tay chống ở hai bên đầu của cô, cúi người nhìn cô, đôi mắt như chim ưng quỷ dị khác thường. Long Tịch Bảo khẩn trương nhìn anh, tư thế mập mờ như vậy, anh không phải là muốn…

Ngón tay thon dài của Long Tịch Hiên dao động đến cổ áo của cô, dịu dàng nói: "Em đã không thích ‘phương thức xin lỗi’ đó, vậy chúng ta liền đổi kiểu khác."

Nói xong bàn tay đột nhiên dùng sức túm lấy cổ áo của cô, mạnh mẽ nhanh nhẹn xé ra, quần áo trên người cô liền hóa thành vải vụn…

Long Tịch Bảo sợ hãi dùng đôi tay che kín phần ngực trắng như tuyết chỉ mặc áo lót của mình, nhỏ giọng kêu lên: "Anh… anh… anh dùng phương pháp này, anh… không phải đàn ông…"

Long Tịch Hiên dễ dàng dùng một tay liền đem hai tay của cô cố định trên đỉnh đầu, bàn tay không chút khách khí xoa nắn bầu ngực trắng nõn mềm mại, lạnh lùng nhìn cô cong người kêu gào bi thống.

"Thật sao? Chúng ta thử xem một chút." Long Tịch Hiên tàn ngược cười đáp.

Nói xong cúi người gặm cắn nụ hoa màu hồng của cô, cảm thấy bọn chúng nhạy cảm dựng đứng lên ở trong miệng anh.

Trong âm thanh run rẩy của cô, anh hài lòng nhìn thấy dấu răng màu đỏ hồng sâu cạn không giống nhau ở trên ngực cô, kiều nhũ trắng như tuyết lấp lánh ánh nước, thật giống như đóa hoa hồng nở bung ra.

Long Tịch Bảo vẫn bướng bỉnh cắn môi dưới như cũ, cố gắng không để cho mình phát ra những âm thanh làm cho người ta xấu hổ kia.

Long Tịch Hiên tà mị tháo cà vạt của mình ra, trói chặt hai tay của cô lại, cầm lấy vạt váy của cô xé ra, quần áo của cô chính thức tuyên bố ‘tiêu tan mất hết’, chỉ thấy tay anh vung lên, thứ trước kia là âu phục, bây giờ là vải rách cứ như vậy thê lương rơi xuống đất.

Long Tịch Bảo kinh hoảng giãy giụa thân thể, nhưng lại tốn công vô ích…

Sau đó không lâu… trên đất lại thêm một cái áo ngực viền tơ màu trắng, và quần lót viền tơ cùng màu…

Long Tịch Hiên cường ngạnh vặn bung hai chân khép chặt của cô ra, buộc cô hoàn toàn rộng mở ở trước mặt anh…

Long Tịch Bảo chỉ khóc thút thít… vẫn không chịu nhận lỗi.

Long Tịch Hiên cười lạnh đem gối đầu nhét vào sau đầu cô, cường thế nâng tầm mắt của cô lên, muốn cô nhìn xem cô ở dưới thân anh run rẩy cầu xin như thế nào.

Anh nhẹ nhàng chơi đùa hoa tâm của cô, cánh hoa dưới sự trêu chọc của anh nhanh chóng run rẩy khép mở…

"A… a… không cần…" Long Tịch Bảo cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ kiều mỵ, trước ngực nổi lên đám mây màu hồng, toàn thân bắt đầu toát ra một tầng mồ hôi mỏng… ô… ô… tại sao có thể như vậy… Anh Bác lần trước cũng không như vậy… hu..hu… khó chịu… thật khó chịu…

Long Tịch Hiên đột nhiên giữ chặt hai chân của cô, khom người vùi đầu vào giữa hai chân của cô…

Long Tịch Bảo xấu hổ yêu kiều thét lên: "Không… không cần… anh muốn làm gì…"

Cô giãy giụa muốn khép hai chân lại, nhưng lại không động đậy được… thật là buồn nôn chết mất… học võ nhiều năm như vậy… khi ở trước mặt bọn họ vẫn là bị chế ngự… hu..hu… không muốn a…

Long Tịch Hiên trầm mặc không nói, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu liếm mút hoa tâm của cô, răng nanh tìm được trung tâm của cánh hoa, khẽ cắn liếm mút cho đến khi cô phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào tựa như vui thích lại tựa như khổ sở…

"A…ô.. ô… không… không cần." Long Tịch Bảo khó chịu nức nở, không hiểu tại sao rõ ràng là chuyện xấu hổ như vậy, lại làm cho cô có một loại cảm giác nói không nên lời…

Long Tịch Hiên nhìn khuôn mặt của cô, đột nhiên đè lên thân thể mềm mại của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người của cô, vật nam tính cứng rắn nóng bỏng chống đỡ ở hoa tâm của cô…

Long Tịch Bảo đầu óc choáng váng khẽ run… vô ý thức đáp lại nụ hôn của anh.

"Biết sai chưa?" Long Tịch Hiên khẽ cắn cái cổ ướt mồ hôi của cô, khàn khàn hỏi.

Long Tịch Bảo cắn chặt môi dưới, quay mặt, không lên tiếng.

Long Tịch Hiên xoay mặt của cô qua, để cho cô nhìn thẳng vào đôi ưng mâu tà mị của anh, lạnh giọng hỏi: "Anh hỏi em lần nữa, biết sai chưa?"

Bảo Bảo, chỉ cần em nhận lỗi, anh liền dịu dàng đối xử với em, chỉ cần em nhận lỗi…

Long Tịch Bảo nhìn anh, kiên định trở lại: "Em không sai, em nhất định không sai."

Long Tịch Hiên u ám cười: "Tốt lắm, Bảo Bảo, em thật có khí phách."

Nói xong cứng rắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cố ý muốn cô nhìn thấy rõ ràng nơi hạ thân của bọn họ giao hợp, khi cô đang hoảng sợ trừng lớn mắt, anh đột nhiên cong người thẳng tiến vào trong cơ thể cô…

----- ta là đường phân cách tuyến buồn bực ------