Cự Long Thức Tỉnh

Chương 97: Giấc ngủ này kéo dài thẳng tới sáng thứ hai.  





“Không uổng là sinh vật đỉnh cấp từ thời cổ đại, vừa ra đời đã có uy thế của kẻ trên cao mà”.



Lục Hi không kìm được ngợi ca một câu.



Còn rồng con kia nằm bò trên vai Lục Hi giống như thực sự được bao bọc trong vòng tay của cha mẹ, bình thản chìm vào giấc ngủ.

Advertisement



Một lúc sau, Lục Hi mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng lấy rồng con đang say giấc trên vai xuống, đặt nó vào trong một túi giấy, xuống lầu lái xe tới cạnh sông Vị Hà.



Sau khi xuống xe, anh xách túi tới một nơi không có người, lấy ra rồng con nói với nó: “Ta biết ngươi khát vọng đại dương, ngươi đi đi”.



Dứt lời, anh tiếc nuối thả rồng con xuống sông Vị Hà.



Sông Vị Hà là một nhánh sông của sông Hoàng Hà, thuận theo dòng chảy của sông Vị Hà hòa nhập vào sông Hoàng Hà, theo đó đổ ra biển.



Từ linh hồn của rồng con, Lục Hi cảm ứng được khát vọng của nó đối với biển lớn.



Bên cạnh đó, việc giữ một tên nhóc lạ thường này bên cạnh sớm muộn cũng gây ra rắc rối.



Mặc dù Lục Hi anh không sợ phiền phức nhưng anh không muốn bị người khác để mắt tới, trên người anh có quá nhiều bí mật, có thể khiêm tốn liền tận lực khiêm tốn, ai biết được còn có những loại người nào tồn tại trên thế giới này.



Ngay cả loài sinh vật trong truyền thuyết như rồng cũng có thể xuất hiện, bây giờ Lục Hi cảm thấy dù thế giới này xuất hiện bất cứ việc gì anh cũng đều có thể tiếp nhận hiện thực.



Rồng con đạp nước một hồi, cả người giấu mình dưới làn nước, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, con ngươi mang theo tia không nỡ ngước nhìn Lục Hi.



Lục Hi cười nói: “Ta đặt cho ngươi một cái tên, sau này gọi là Lam Long, nhớ lấy, đừng để người khác phát hiện ra ngươi, ngươi còn nhỏ yếu, hãy nhanh chóng lớn lên, đợi ngươi trưởng thành rồi thì không phải sợ bất cứ điều gì nữa, mau đi đi”.



Căn dặn Lam Long một hồi, chỉ thấy nó gật đầu về phía Lục Hi, lúc này mới lưu luyến chìm xuống đáy nước biến mất.



Thấy Lam Long đã rời khỏi, Lục Hi mới lái xe trở về.



Tuy rằng Lam Long còn rất nhỏ nhưng đối với sinh vật đỉnh cấp thời cổ đại như chúng chắc hẳn sẽ không có kẻ thù, do đó anh cũng an tâm thả nó về biển.



Trong sông Vị Hà lúc này, Lam Long đang ở dưới đáy nước, nó vọt nước với tốc độ cực lớn lao thẳng về phía biển, nơi nó bơi qua, cá, tôm, rùa ba ba đều nhao nhao ẩn tránh.



Lam Long tuy nhỏ nhưng trên người nó có long uy thiên phú, đến từ áp chế cấp bậc tự nhiên, cho dù tất cả sinh vật xung quanh tạm thời mạnh mẽ hơn nó, nhưng dưới sức ép của long uy cũng chỉ có thể hoảng loạn tháo chạy.



Lục Hi trở lại cửa hàng tạp hóa, dùng linh hồn cảm nhận được uy thế của Lam Long dưới nước liền lộ ra nụ cười phát từ nội tâm.



Cảm nhận được Lam Long không gặp nguy hiểm gì xong Lục Hi mới bước lên tầng hai, nuốt xuống đan Thối Thể, sau đó ngủ thiếp đi.



Giấc ngủ này kéo dài thẳng tới sáng thứ hai.







Cảm giác vô cùng đói bụng đã khiến anh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mê man.



Lục Hi vội vàng rửa mặt rồi đi ra ngoài ăn bữa sáng.



“Mẹ kiếp, không mở cửa là có ý gì đây?”



Nhìn quán mình thường xuyên ăn sáng lại không có mở cửa, Lục Hi bất mãn lắc đầu đi ra ngoài.

Bên ngoài tiệm ăn sáng còn có một đoạn đường, Lục Hi chịu đựng cơn đói đi nhanh ra ngoài đường phố.