Cự Long Thức Tỉnh

Chương 201: “Ăn cơm thôi mà sao chị vui thế?”



Nói rồi, Lục Hi đi ra ngoài.



Tần Lam và Vân Khả Thiên cũng đi theo sau.



Lục Hi vừa ra ngoài đã thấy quán ăn sáng của chị Trương đang mở cửa, trên mặt nở nụ cười.



Ba người đến quán, Lục Hi gọi: “Chị Trương, mở cửa rồi đó hả”.



Advertisement

“Ừ, chị mở lại rồi”, Trương Hồng Hà cười nói.



“Thế thì tốt quá, đã hai ngày rồi em chưa được ăn bánh bao đấy, thèm chết mất, chị hấp cho em mười lồng cho đỡ thèm nào”.



“Được, chờ tí, các em ngồi đi”.



Trương Hồng Hà trước sau đều tràn đầy sự vui vẻ.



“Có chuyện gì mà vui thế chị Trương”, Lục Hi cười hỏi.



Trương Hồng Hà đặt bánh bao xuống bàn Lục Hi, cười đáp: “Anh Dương của cậu đã được điều đến văn phòng Thành ủy làm rồi đấy”.



“Uầy, chúc mừng chị nhé”.



‘Hì hì, còn nữa, hôm nay bố mẹ chồng chị cũng gọi điện bảo muốn ăn cơm với bọn chị đây này”, chị Trương cười càng vui hơn.



Lục Hi cũng nói: “Ăn cơm thôi mà sao chị vui thế?”



“Haiz”, Trương Hồng Hà thở dài.



“Cậu không biết đâu, từ khi chị lấy anh Dương, cả nhà anh ta gần như đã cắt đứt liên lạc với anh ta. Lần này chắc bọn họ quyết định làm hòa với anh ta rồi”.



“Vậy thì tốt rồi, chuyện rất đáng mừng”, Lục Hi đáp.



Anh cũng biết đôi chút về chuyện này, chị Trương từng nhắc đến đôi lần.



Vì Dương Bằng Nghĩa kết hôn với chị ấy mà bị cả nhà đuổi ra, bao nhiêu năm nay chưa từng một lần hỏi thăm, Trương Hồng Hà chưa được bước chân vào nhà họ Dương lấy nổi một lần.



Dương Bằng Nghĩa cũng không qua lại với người nhà, cùng lắm là mua ít quà mừng dịp lễ Tết, đặt ở trước cửa rồi đi. Có mấy lần quà của anh ta còn bị vứt bỏ nữa.



Chuyện này cũng luôn là một mối lo trong lòng Trương Hồng Hà.



Chồng mình không thể đoàn viên với gia đình là vì chị ấy cả, chị vẫn luôn thấy hổ thẹn trong lòng.



Nhiều lần chị thử cố gắng giúp chồng hàn gắn lại mối quan hệ, nhưng bố mẹ chồng không thèm chịu gặp chị, chị cũng hết cách.



Không bao lâu sau, ba người Lục Hi ăn cơm xong thì chào tạm biệt chị Trương, quay về tiệm tạp hóa.



Ba người uể oải ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng nói vài câu với nhau.



“Quách Chấn Ninh với Lưu Khải Minh kia lần này coi như tự bê đá đập chân rồi, bọn họ không thể ngờ rằng một nhân vật nhỏ mình xem thường lại có ngày giẫm bản thân dưới chân”.



Vân Khả Thiên đắc ý nói.



Tần Lam lườm anh ta, nói: “Tên nhóc nhà cậu là một kẻ tâm địa gian xảo”.



Vân Khả Thiên lập tức giải thích.



“Chị Tần, chị không thể nói thế được. Quách Chấn Ninh và Lưu Khải Minh đều là kẻ xấu, có kết cục như thế là đáng lắm. Mà Dương Bằng Nghĩa là người chính trực, nghiêm minh như thế, để anh ta làm quan, vì dân phục vụ là chuyện đương nhiên”.



Nhìn bộ dạng hiên ngang lẫm liệt của Vân Khả Thiên, Lục Hi cười nói.



“Chuyện này cậu làm tốt lắm, nhưng dkm cậu cứ ở mãi chỗ này ăn chực nằm chờ là như nào đây?”



Vân Khả Thiên nghe vậy thì lập tức định tỏ vẻ đáng thương, nhưng điện thoại anh ta đột nhiên vang lên.



Anh ta nhìn thì thấy là bố mình gọi tới, bèn chạy đi nghe.



Một lát sau, Vân Khả Thiên cúp máy, nói với Lục Hi.