Cự Long Thức Tỉnh

Chương 140: “Bố mẹ, con xin lỗi, vĩnh biệt”.



“Mẹ kiếp!”



Người thanh niên vội vàng chạy đến cạnh lan can, nhìn xuống mặt biển đen xì, hắn ta mắng liên tục.



“Con mẹ nó, cô gan thật đấy, dám nhảy luôn?”



“Cậu chủ, đừng nhìn nữa, chắc là không cứu được đâu”.

Advertisement



Hai vệ sĩ đứng bên cạnh khuyên.



Người thanh niên nhìn mặt biển cuồn cuộn sóng lớn, trên mặt hắn ta lộ vẻ thương tiếc.



“Mẹ nó, thật đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp”.



Nhìn một hồi, người thanh niên mới lắc đầu rời khỏi boong thuyền.



Lục Hi thở dài, xoay người nhảy xuống biển.



Lúc này ở dưới biển.



Nhan Phi Hoa để mặc cho mình chìm xuống biển khơi, nước mắt nơi khóe mi bị nước biển tràn ngập vào.



Lúc đối mặt với cái chết, quá khứ của cô nhanh như chớp hiện về trong đầu.



Nhà cô rất nghèo, bố mẹ đã ngày đêm đi làm thuê bên ngoài để nuôi cô ăn học.



Cô biết gia đình mình điều kiện không tốt nên đã vô cùng cố gắng, dùng thành tích vượt trội hơn hẳn người khác thi đỗ vào học viện điện ảnh Bắc Kinh, hoàn thành mơ ước trở thành diễn viên của mình.



Nhưng sau khi tốt nghiệp học viện điện ảnh Bắc Kinh, trong thời gian mấy năm, sự thật tàn khốc gần như đánh ngã cô.



Cô có thân hình tướng mạo đều không chê vào đâu, nhưng lại không thể nhận được bộ phim nào.



Nhìn thấy bạn học tốt nghiệp cùng khóa ở trong ngực các ông chủ lớn nhỏ và đạo diễn, liên tục được phân vai, có người bắt đầu được chú ý, còn cô vẫn không có tiếng tăm gì.



Thỉnh thoảng có người tìm cô đóng phim, cũng bởi vì cô giữ mình không chịu theo quy tắc ngầm nên đã bị từ chối.



Phấn đấu ở trong giới điện ảnh truyền hình mấy năm, cuối cùng cô vẫn là một diễn viên nhỏ không được nổi hạng ba.



Nhưng bố mẹ dần dần già đi, cô chỉ đành buông bỏ chí khí mạnh mẽ, chạy khắp nơi nhận một vài vai diễn nhỏ, trợ cấp chi phí trong nhà và duy trì cuộc sống,



Trong thời gian đó cô đã chịu vô số uất ức, bị người khác coi thường, nhưng cô đều nuốt xuống bụng.



Lần này tới diễn trên chiếc du thuyền này, cô vừa mới lên sân khấu liền bị tên nhà giàu này nhìn trúng, dưới đủ các loại quấy rối, cuối cùng cô không chịu nổi đã bùng phát.



Ai mà biết được gia thế của tên nhà giàu này lại mạnh đến khiếp người, thuyền trưởng của chiếc thuyền này đến rắm cũng không dám thả ở trước mặt hắn ta.



Tên nhà giàu hết sức đắc ý, tuyên bố tổ chức một buổi biểu diễn mát mẻ ngay trước mặt mọi người.



Cô không chịu nổi nhục nhã, cô gắng sức giãy giụa tìm được cơ hội chạy lên trên boong tàu.



Cứ chết đi như vậy cũng tốt, điều mình luôn kiên trì cũng đã kiên trì rồi, trên thế giới này luôn có vài ranh giới cuối cùng cần người ta giữ vững.



“Bố mẹ, con xin lỗi, vĩnh biệt”.



Trong lòng Nhan Phi Hoa lẩm bẩm mấy chữ, sau đó cô cảm thấy ý thức của mình dần dần mơ hồ.



Ngay khi cô sắp hoàn toàn mất đi ý thức.