Cự Long Thức Tỉnh

Chương 1125:







Advertisement

Vượn khổng lồ cảm nhận được sự nguy hiểm rình rập đến gần, nó lập tức quay lại liền nhìn thấy thanh trường thương kia, với những vết nứt đen tinh tế đang đâm về phía mình.



Con vượn khổng lồ gầm lên dữ dội, nó đứng thẳng bằng hai chi sau, hai chi trước đột nhiên nện mạnh vào lồng ngực, trên người lập tức bộc phát ra một tầng ánh sáng đen, sau đó chỉ thấy nó há miệng phun ra một ngụm, là một quả cầu năng lượng màu đen cực lớn lao nhanh về phía Lục Hi.



Trường thương của Lục Hi chớp mắt liền va chạm với quả cầu năng lượng màu đen, phát ra một tiếng nổ đùng đoàng.



Quả cầu năng lượng đột nhiên vỡ nát khiến năng lượng bên trong tán loạn ra không khí rồi cuộn lên thành mấy cơn lốc xoáy, cuối cùng tiêu tan, thổi tới mức những cành cây lớn cũng phải lắc lư xào xạc.



Lục Hi lúc này cũng đáp xuống đất, chi trước của vượn khổng lồ chống trên mặt đất, nhìn chằm chằm Lục Hi bằng đôi mắt đỏ lựng.



Trương Thuận lúc này đã hoàn toàn chết lặng, hắn làm thế nào cũng không tưởng tượng nổi con vượn khổng lồ này lại sẽ hung tàn như vậy, ngay cả tên lửa cũng không thể khiến nó mảy may thương tổn, đó thế nhưng là tên lửa RPG xuyên giáp, cho dù là xe tăng một khi phát động cũng đủ gây ra một đòn công kích mang tính hủy diệt, con vượn khổng lồ này còn lợi hại hơn cả cỗ xe tăng khổng lồ bằng thép sao? Trương Thuận thực sự không dám tin tưởng.



Và khi nhìn thấy trận giao tranh giữa Lục Hi và vượn khổng lồ, hắn càng kinh hồn bạt vía, trong lòng hắn trước đó cũng chỉ nghĩ rằng những người trong chốn giang hồ này chỉ có một chút năng lực, nhưng cũng chỉ là mạnh mẽ hơn người bình thường một chút mà thôi.



Nhưng Lục Hi vừa ra tay, năng lượng bùng cháy khắp cơ thể anh bỗng chốc khiến anh như trở thành một vị thần hạ trần, cảnh tượng này hoàn toàn khiến hắn phải chấn động, cái gọi là cao thủ giang hồ trong truyền thuyết kia thực sự có khả năng long trời lở đất!



Lục Hi lúc này cũng gắt gao nhìn vượn khổng lồ, nó vậy mà đã học được kỹ năng sử dụng phép thuật, còn thực sự là trí khôn rộng mở mà, nhưng với một người đã không còn ý định che giấu thực lực như Lục Hi cũng không còn quan trọng nữa.



Anh không ngừng nghỉ mà lại lật tay, lấy ra cây thương rồng thoáng ước chừng trong tay, sau đó bỗng nhiên rót pháp lực vào đó, một cỗ uy áp rồng nhàn nhạt lập tức tản mât ra xung quanh, trong lòng mấy người Lương Thông đều giật nảy, vượn khổng lồ cũng co rụt đầu lại với vẻ dè dặt.



Uy áp của rồng trời sinh đã có lực trấn áp đối với những sinh vật khác, loại sinh vật có trí khôn như con vượn khổng lồ này lại càng cảm nhận được rõ ràng, tuy rằng uy lực rồng trên cây thương rồng rất mờ nhạt nhưng nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm từ thanh vũ khí này.



Lục Hi lúc này không chút do dự chỉ thấy anh khẽ gầm một tiếng, trên cây thương rồng đốt lên một ngọn lửa vàng sẫm, tay anh nắm chặt cây thương sải từng bước lớn về phía vượn khổng lồ.



Vượn khổng lồ lúc này rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm cực độ, nó rú lên một tiếng, trên thân thể vậy mà ngưng kết ra một lớp vảy đen giống như áo giáp bao phủ khắp người, đồng thời nó cũng hít sâu một hơi sẵn sàng thi triển lại mánh cũ.