Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em

Chương 89: Có tật mới giật linh tinh



Vẫn tiếp tục công việc tìm rangười con gái đó. Anh vẫn lang thang khắp mỏi nẻo đường, những phòng trọ từ caocấp đến thấp hèn. Chưa bao giờ anh thấy bản thân mình lại nực cười như vậy, hếtchặn đường người này hỏi rồi chặn đường người kia hỏi về cô gái ấy.

Hơn là cô mất tích khôngbằng.~~

Nhưng anh vẫn chưa tìm đượccô.



Chiếc ô tô phân khối lớn củaHoàng đang lăn bánh chầm chậm trên con đường dẫn đến trường đại học Star World.Ngôi trường đại học nổi tiếng toàn thế giới và anh cũng chẳng nghĩ Thiên Anh đanghọc ở đó.

-Chết rồi lại muộnhọc. – Vừa giơ tay lên xem đồng hồ, Thiên Anh vừa nhanh chóng chạy thật lực đểcho kịp giờ vào lớp, mồ hôi chảy ra khiến toàn thân cô mệt mỏi dã dời.

Vìthức đêm nhiều nên mỗi sáng cô đều dậy muộn hơn so với mọi lần, nhìn thân hìnhgầy gò đi bao nhiêu.

Kít…

Bánhxe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh đáng sợ. Nhận ra bóng dáng quenthuộc ấy đang hấp tấp vội vã chạy. Hoàng đơ người một lúc rồi nhảy xuống xetheo phản xạ có điều kiện.

-Thiên Anh. – Anhgọi trong hi vọng, hi vọng đó là anh. Nhưng không một tiếng trả lời lại, cô gáiấy càng chạy nhanh hơn, vội vàng hơn. Anh chạy theo nhưng không kịp

*Rầm…*

- A

Tiếng kêu của một cô gái khácvang lên, lúc bấy giờ Hoàng mới nhận ra mình va vào một cô gái.

Một cô gái xinh đẹp theo nétđẹp cổ truyền của Trung Hoa. Mái tóc dài xõa xuống. Đôi mắt nâu nâu to tròn,khuôn mặt trái xoan mĩ miều.

Anh vẫn nhìn theo bóng dángkia mà chẳng thèm quan tâm đến người con gái ngã trước mặt. Cô tự đứng dậy phủibụi trên quần áo và khó chịu nói

-Mất lịch sự.

Nghecô nói, anh cứ nghệch mặt ra, hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày nói lại.

-Tiếng tây tiếngtàu, tôi không hiểu gì đâu mà nói.! – Anh cười cười. Tại cô nói tiếng Trung Hoanên anh chả hiểu lắm. Từ bé anh chưa tiếp xúc với thứ tiếng này bao giờ, nóibằng tiếng Pháp, tiếng Mĩ anh mới hiểu được

Côgái thầm nghĩ “ Thì ra là người Việt Nam,sao dạo này mình có duyên với người Việt Nam thế nhỉ?”

-Tôi nói là…mấtlịch sự.! Đã trễ học rồi mà còn bị tên vô ý tứ như anh va vào, ngày gì mà đenđủi quá vậy trời.! – Cô than vãn, trình độ nói tiếng Việt của cô lại được nângcao. Đã trễ rồi, cổng trường cũng đóng, cô ở ngoài luôn, không cần học nữa.

-Này, cô nói aimất lịch sự, cô đi không nhìn đường để tôi đâm vào đó thôi – Hoàng cáu tiếtnhìn cô

-Tôi nói thế thôimà cáu tiết à? Ha ha, hay là thật, người ta thường nói có tật mới giật linhtinh, anh đúng là mất lịch sự. Anh mới không nhìn đường đó thôi, mắt anh để đâuvậy? – Cô trừng mắt lườm

-Mắt để dưới lôngmày chứ còn câu nữa, hỏi ngu. – Anh đốp lại. Lâu lắm anh mới có cảm giác lạ lạnhư này, chêu người thật là thích.

-Anh nói con nhàngười ta ngu anh là đồ vô giáo dục. – Cô tức đến mắt nổ đom đóm

-À mà này. – Nhưnghĩ ra điều gì đó, anh kêu cô bằng giọng khác vừa nãy

-Gì?

-Cô là người TrungQuốc à? – Anh hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên

-Đúng vậy – Cô gậtđầu

-Ơ nhưng sao cônói tiếng Việt thạo thế? – Anh ngu ngơhỏi

-Mẹ tôi là ngườigốc Việt, tôi là con lai mà. – Cô mỉm cười nói, giọng nói có vẻ hiền hơn bannãy rất nhiều

-A thì ra là vậy,mà tôi nhìn cô chẳng giống con lai gì cả? Người đanh đá như cô mà lai ngườiViệt thì thật là mất mặt người Việt chúng tôi quá.! – Anh đá đểu

Banđầu, cô nhìn anh tí nữa ngất ra đấy vì sự đẹp trai đến mức hoàn hảo của anh,thêm vào đó là cái vẻ mặt có gì đó lolắng đẹp đến hút hồn, thế mà tiếp xúc mới biết anh chẳng đáng yêu tẹo nào màcòn đáng ghét từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài…trừ cái mặt >

Hámtrai đến thế đấy nhưng cô sẽ chính thức loại cái người đứng trước mặt mình khỏidanh sách trai đẹp toàn thế giới. Cô chẳng thèm đoái hoài gì nữa nên nói tạm

-Nói với người hâmphải âm thầm chịu đựng, nên tôi sẽ chịu lần này, lần sau đừng để tôi thấy mặt.Hừ…- Cô nói rồi bỏ đi luôn, không quên dẫm lên chân anh một cái, để cho anh kêutrong đau khổ còn cô thì cười ha hả.

-Hừ…cô giỏi lắm! –Anh tức tối nhìn xuống đôi giầy có một vết bẩn in hình đế dép của cô gái kia màlòng sôi sùng sục tưởng chừng có thể nấu chín cả người.

Anhbực tức lên xe, lau giầy rồi phóng xe về…phía cuối con đường.



Quánbar đông vui náo nhiệt, cánh cửa cảm ứng lại mở ra, anh bước vào trong vớigương mặt lạnh lùng nhưng ai đâu biết ẩn chứa bên trong là gương mặt ưu tư đếnphát điên.

Vẫnchưa tìm được cô, anh nhớ cô vô cùng da diết, giá như hôm đó anh không lạnhlùng thì đâu đánh rơi một thứ đáng quý như cô vậy.

Đúnglà…

Muốnbiết thứ gì quan trọng thì hãy thử đánh mất nó.

Đôichân dài tiến về phòng vip SA, anh mong một ngày được đưa cô đến đây để vuichơi, đưa cô đến với tất cả bar mà anh đặt tên SAL.

Anhchưa nói với ai vì sao anh đặt tên bar như vậy, chỉ mình anh biết nó có ý nghĩanhư thế nào nhưng anh cũng chắc chắn những người thân thiết xung quanh anh cũnghiểu được ba từ viết tắt ấy là…

SONGANH LOVE

-Tôi muốn uốngcocktail giống hệt hôm qua.! – Anh ra lệnh cho quản lý Endy, cô ta thoáng cườirồi vâng vâng dạ dạ đi ra bên ngoài

-Mok, pha chế chotôi 1 ly cocktail sling màu xanh dươnggiống hệt tối hôm qua cậu làm đi. – Cô đến quầy pha chế, ra lệnh cho người mangcái tên Mok

-Cocktail slingxanh tối hôm qua mang vào phòng ông chủ đó hả.? – Mok hỏi

-Đúng vậy, làmnhanh nên – Cô thúc giục

-Dạ thưa quản lý.– Mok cười rồi bắt tay vào pha chế.

-Cẩn thận vào, ôngchủ uống đấy.! – Endy dặn dò

Mộtlúc xong, Mok khéo léo nốt phần trang trí rồi trao lại ly cocktail đó cho Endy.Cô lạnh lùng bê lấy rồi mang vào phòng vip SA cho ông chủ.

KhánhAnh đưa lên miệng thưởng thức, mùi rượu có vẻ cay hơn xông đến mũi anh, vừanhấp nháp, sắc mặt anh thay đổi hẳn.

Choang…

Tiếngvỡ vụn rơi xuống đất, những mảnh vụn của ly thủy tinh lấp lánh trên sàn nhà,dung dịch màu xanh loang nổ đáng sợ.

Khôngcần nói cũng biết anh đáp thẳng ly cocktail đó xuống một cách vô tình

-Không giống vịđó, pha lại.! – Anh nhức mắt nhìn cô quản lý của mình. Endy run sợ rồi xin phépra ngoài

Vẻmặt căm phẫn nhìn Mok

-Này, cậu làm ăncái kiểu gì đó hả? Tôi bảo pha chế giống hệt vị tối qua cơ mà, cậu không nhớ à?– Endy quát

-À, nếu giống hệtthì tôi không làm được thưa cô. Hôm qua gấp quá nên tôi có nhờ Lệ Băng làm hộ,chắc ly cocktail ông chủ uống và thích đó là do cô ấy pha chế. – Mok nói

-Vậy thì cô ta đâurồi, gọi đến pha chế nhanh nên. – Endy tức, ánh mắt trở nên đáng sợ và có chútganh ghét nổi lên

-Giờ này cô ấy vẫnchưa đi làm. Theo lịch thì cô ấy làm đêm.

NgheMok nói xong, sắc mặc và thái độ của Endy thay đổi như tắc kè hoa. Bây giờ mớicó 12h trưa, 9h tối Thiên Anh mới đi làm, sao cho kịp pha chế đây?

Suynghĩ một hồi lâu, cô bặm môi đi vào phòng vip SA

- Dạ thưa ông chủ, tạm thời nguyên liệu pha chế đã hết, ông chủ đợi tối đượckhông ạ? Tôi đã cho người đi mua bổ sung rồi. – Endy vừa nói vừa run sợ, sợKhánh Anh không nghe mà tức điên hất cả bàn ăn vào mặt cô thì die.

-Thôi được rồi, côlui đi – Anh hất hất tay, lúc cô vừa định quay mặt đi thì màn hình điện thoạicủa anh sáng trưng, hiện thị cuộc gọi đến. Cô thoáng giật mình khi thấy mànhình của anh là hình của người con gái đó.

-Lệ Băng ư? – Côlẩm bẩm trong miệng. Vẫn đứng đó và không đi ra.

-Đi ra ngoài – Anhnói như quát trước khi trượt điện thoại để nghe. Cô giật mình lủi thủi chạy rangoài. Trong đầu không ngừng nghĩ mình có nhìn nhầm không? Hay chỉ là giốngnhau thôi, chứ một đứa thấp hèn đi làm thêm ở quán bar sao đủ trình độ được“ngồi” trên màn hình điện thoại của ông chủ chứ?



Yunbước từ siêu thị ra, một gã thanh niên lôi nhỏ lại một góc khuất và cười đểu.Bị túm tay bất ngờ, đồ đạc trên tay bị nhỏ đáp luôn xuống đất một cách vô tâm.Nhỏ hất tay mình để thoát khỏi vòng tay bạo lực của tên con trai hống hách kia.

-Này, tôi quen anhsao? – Yun hét lên tức giận nhìn tên đó bằng ánh mắt giết người

-Quen đấy, rấtquen là đằng khác – Hắn cười ranh mãnhkhiến cho Yun sôi sùng sục vì khó chịu

-Chả liên quan.Điên hết cỡ - Yun nói rồi định bỏ đi, ngỡ là gặp tên điên nào đó “thấy sang bắtquàng làm họ” nhưng chưa đi được trọn vẹn một bước thì chân nhỏ đã khựng lại vìlời nói phát ra từ miệng tên kia

-Cái thai của emliên quan đấy.!

Côhơi lui người lại, hất hằm khó chịu nhìn tên kia và phán

-Anh bị điên à?Hay anh nhận nhầm người, tôi chả quen anh, tôi chưa gặp anh lần nào đâu nhé.!Đừng làm tôi tức lên, anh không sống yên đâu. – Yun quắc mắt lạnh lùng

-Nếu tôi khôngsống yên thì em cũng chẳng sống yên với thằng Kevin được. – Hắn lại cười ranh mãnh, nụ cười khả ố nhất từtrước đến nay mà Yun được “thưởng thức”. Đôi tay hắn bỗng giơ lên, toan vuốt veYun, nhận thức được việc làm đó, Yun né người đến tránh cái va chạm dơ bẩn đó

-Kĩ thuật trêngiường của em thật quyến rũ đàn ông đấy nha. – Hắn nói, đôi mắt nhìn Yun đầygian xảo khiến nhỏ bất ngờ lùi về sau hai bước. Ánh mắt trở nên âm u lạ thường,thân thể như đông cứng lại vì biết rằng đó chính là lời uy hiếp dành cho cô. Cônghi ngờ hỏi

-Rốt cuộc anh làai?

-Là cha của đứa béđó, cha ruột…- Hắn chỉ vào bụng Yun, nhấn mạnh hai từ sau cùng… “cha ruột”

-Anh nói bậy gìthế, có tin tôi cắt lưỡi của anh không? – Yun tức giận lườm hắn.

-Tôi tin, tôi tin,nhưng em cũng phải tin lời tôi nói chứ - Hắn khươ khươ tay nói

-Căn cứ đâu? Anhdựa vào gì mà nói đó là con anh? – Yun bất giác sợ hãi, nhìn vào hắn đầy nghihoặc

-Đó, xem xong, emhãy liên lạc với tôi bằng số điện thoại này, nếu em không liên lạc, tôi sẽ đếntìm Kevin, ok – Hắn nói rồi bỏ đi cùng nụ cười hài lòng trên khuôn mặt. Để lạisau lưng một khuôn mặt tái mét lại như tờ giấy trắng. Đôi mắt sâu hoắm đáng sợnhìn vào USB trên tay…

Thìra cảnh quay có sắp đặt.

Mauchóng lấy xe rồi phóng thẳng vào nhà, nhỏ chạy vội lên nhà, bật laptop rồi cắmUSB vào. Quên không hỏi cái cần thiết xem ở mục nào, mất một ít thời gian đểnhỏ tìm thấy cái cần xem.

Cảnhquay hơn 20 phút, mới xem được 10 giây đầu, mắt của Yun trợn nên vì ngạc nhiênđến kinh hãi, nhỏ đưa hai tay lên bịt miệng để tránh phát ra tiếng thốt.

Hốthoảng và lo lắng, nhỏ nhìn vào tờ giấy nhỏ ghi số điện thoại của tên vừa nãy mànghiến răng chịu đựng. Cả người run lên vì lo lắng, vội rút USB ra rồi dẫm nátnó, xóa hết, xóa toàn bộ dữ liệu trong đó.

-Tôi có thể gặpanh chứ? 8h tối nay, anh cứ đợi ở chỗ cũ siêu thị đó, rồi tôi ra – Cô gọi điệncho tên đó, nói nhanh rồi cúp máy luôn không đợi câu trả lời.

Ánhmắt xám xịt nhìn lên trần nhà, hai tay xoa bụng cười nhạt.



-Tuyết ơi, tối nayđi ăn đi – Namra yêu cầu, hai mắt long lanh như cún con

-Ăn ở đâu? – Tuyếthỏi, hai tay gõ phím thoăn thoắt, đôi mắt vẫn dán chặt lên màn hình máy tính

-Nhà hàng butffegần siêu thị đó. Nha nha, đang thèm…- Nam cười nói

-Được rồi, đợi làmnốt cái này, 8h xong thì đi – Tuyết nói

-Ok, 8h nhé.! – Nam nói rồichạy lon ton ra ngoài.

Tíchtắc…tích tắc.

Đồnghồ điểm 8h tròn, Namđã có mặt tại trận, cười nhăn nhở. Cả cơ thể anh phi nhanh như cơn lốc đến chỗTuyết, xoay xoay vài vòng rồi đáp đất, những cú bay ngoạn mục trên truyền hình thìngười ta thường đáp đất bằng hai chân trong tư thế hiên ngang hùng dũng nhưngNam thì hoàn toàn ngược lại, chân chổng lên trời và đáp đất bằng mông. Sau cúngã long trời lở đất, anh đau đớn xoa xoa mông nhăn nhó đứng dậy. Thúc giụcTuyết bằng giọng năn nỉ

-Tuyết ơi, đithôi, đói quá rồi, bụng réo rồi này…

-Rồi…đi.

Vừacòn cười ha hả vì cú ngã đẹp mắt của Nam, cô ho nhẹ vài tiếng rồi lêngiọng tựa như bà chủ khi nhân viên nịnh hót

Nam cười mãn nguyện rồi kéo Tuyết chạy ra xe.

Chiếcxe lăn bánh rời khỏi gara, trên con đường rộng thênh thang, ánh đèn đường chiếuvàng. Chiếc xe màu cam kiểu dáng thể thao nổi bật giữa dòng người về đêm tấpnập.

- Ôai kia mà trông quen quen, ô ô – Nam vừa lái xe vừa vi vu ngắm cảnh,nhưng cảnh đẹp trước mặt hiện lên lại bị một thân hình che lấp. Làm gì mà lộliễu vậy trời.

Vớicon mắt tinh anh được rèn rũa khá lâu của mình, Tuyết cười khi nhận ra đó làYun. Cô nàng với chiếc váy xòe chữ A nổi bật màu trắng sữa. Trông không khác gìthiên thần, đây có thể gọi là “thiên thần gẫy cánh”

-Vương Thiên Anh,Thiên Anh, chuẩn con nhỏ đó rồi – Tuyết hò hét trong xe y như chưa bao giờ đượcgọi tên Thiên Anh lần nào, cứ như gặp “oppa” của mình ngoài đời không bằng. Đicùng Nam lên chẳng cần giữhình tượng, cô đập túi bụi vào xe rồi kéo tóc Nam kêu anh dừng xe lại.

Kít….

Xedừng hẳn với lực ma sát mạnh khiến Tuyết suýt chút nữa thì đập đầu về phíatrước. Cô cằn nhằn

-Ai cho mày dừnglại. Đi tiếp đi – Tuyết gõ đầu Nammột cái rõ đau, anh kêu oái oái rồi trừng mắt dọa nát.

-Muốn chết à? Vừa kêu dừng xe lại xong. Ông tát cho phátgiờ?

-Ai bảo dừng xelại bao giờ, dừng thì phải báo một tiếng chứ cứ thế mà kít tí nữa vỡ mặt – Tuyếthăm he

-Ơ nhưng mà…hìnhnhư nhỏ Thiên Anh đứng chờ ai hay sao ý, nhìn cái mắt ngu ngu chưa kìa? – Nam đập tay vàovô lăng cười ha hả như phải bệnh.

*Choang…rầm…*

Chiếcđiện thoại trên tay Tuyết rơi xuống mang theo tiếng kêu xoang xoảng, lúc bấygiờ Nammới nhận thức được điệu cười của mình rất ư là “dễ thương”. Nó có sức tàn phághê gớm khiến Tuyết run tay đánh rơi cả điện thoại

-Quan tâm làm gì?Đi ăn không? – Tuyết nhặt điện thoại lên, phủi phủi bụi. Nhìn Nam bằng nửa con mắt.

Bụngđang biểu tình ầm lên rồi mà còn thích lằng nhằng mãi.

Quánăn xuất hiện trước mắt rồi, thế nhưng Tuyết bỗng giựt tóc Nam làm anh kêunhư được mùa

-A A A làm cái gìvậy này? Trời đất ơi…đau chết má…

-Dừng lại dừng lạiđê…dừng xe lại…- Tuyết hét vào tai Nam,được thưởng thức điệu hét có nghệ thuật, tai của Nam như đóng băng ngàn năm, giờ bịgió thổi vào vừa ù vừa lạnh. Tưởng chừng ngất nhưng may nội công thâm hậu nênanh vẫn vững vàng cho dừng xe được.

-Con ranh này dámhẹn với trai kìa.! – Tuyết tức tối nhìn về hướng Yun đứng, bên cạnh nhỏ là mộtngười con trai, hắn ta thì trông nghênh ngang còn Yun thì có vẻ e dè, nén nút

-Thằng cha này hâmà? Tránh ra anh coi phát – Bị Nam che mắt mấttầm nhìn, Tuyết véo má véo mũi anh bắt anh tránh ra. Thấy Tuyết định leo xuốngxe, Namkéo lại và hỏi

-Này, làm gì thế?

-Rình chứ còn làmgì nữa, đã yêu Khánh Anh nhà mình rồi còn lẳng lơ là không được, nếu nhỏ “ngoạitình” thật thì Khánh Anh nhà mình đuổi thẳng cổ, không phải sướng hơn sao? –Tuyết nhìn Namgiáo huấn

- Không hiểu cho lắm.! – Nam ngu ngơnghệch cái mặt ra, nhìn vậy Tuyết chỉ muốn đấm cho phát cho tỉnh. Chứ cứ ngơngơ như vậy ai mà chịu nổi

-Óc lợn à mà khônghiểu? Lái xe đến bên đó đi rồi rình. – Tuyết thay đổi thái độ, cười tinh nghịchvới Nam, Nam bặm môi rồilái xe đến gần đó.

-Trời đất ơi, đãđói rồi bà còn cứ ám.! – Nam cảm thán, đứng cạnh Tuyết rình trộm kiểu vợ rìnhchồng ngoại tình mà sốt ruột kêu, bụng biểu tình dữ dội, chỉ một lát nữa thôibiểu tình kết thúc, cuộc kháng chiến nội tạng sẽ nổi lên làm tan nát dạ dày Namluôn.

-Mày nói nhiều bàđập cho chết giờ? Im đi, bỏ máy quay ra, à mà thôi ghi âm là đủ. – Tuyết giục.Trong khi Namhí hoáy bỏ điện thoại ra thì Yun và người con trai kia đã đi chỗ khác.

-Ở đây nguy hiểm,đi chỗ khác kín hơn để nói chuyện – Yun nói…

-Ơ kìa nó đi rồikìa, mau đuổi theo chứ. – Tuyết kéo kéo tay Nam, anh vừa móc túi quần ra đánhrơi luôn cả chìa khóa xe, vừa chạy đến xe, leo lên xe rồi mới nhận ra chìa khóakhông còn. Anh nhìn Tuyết cười hì hì tránh tội rồi chạy đi tìm chìa khóa

-Thằng kia, nóchạy đâu mất tiêu rồi. – Tuyết ngó theo bóng chiếc xe đó chạy về phía trước mànóng lòng nói

-Chạy rồi thìthôi, giờ đi ăn đi, đói quá rồi. Xin người giời đấy. – Nam chắp taynhư cún con trông rất đáng yêu, nhưng trong trường hợp này thì đáng thương mớiphải, tí nữa thì bị Tuyết đá bay thẳng vào nhà hàng luôn rồi.

-Không ăn uốngnữa, về.- Tuyết chốt lại một câu mà mặt Nam méo xệch “lòng đau như cắt,nước mắt đầm đìa”

….

Đếnmột khu trung tâm thương mại lớn của thành phố, tiếng nước chảy từ vòi phunnước cỡ lớn hòa vào tiếng gió vi vu, đượm buồn. Hai thứ tiếng khác nhau quệnvào như tiếng nhạc không lời, hiu hắt đến lạ thường.

Bướcqua cánh cửa tròn xoay vòng là một nhà hàng sang trọng đầy đủ tiện nghi, ánhđèn trắng sáng soi rọi, trên những khe tường là những chiếc đèn vàng nhỏ đượcthắp sáng, lung linh huyền ảo. Không gian ấm cúng khác hẳn với không gian thôráp, lạnh lẽo bên ngoài.

-Này, sao trongđiện thoại anh lắm ảnh gái thế, bộ chúng nó hấp dẫn thế hả? – Vy cáu tiết, taylướt lướt trên điện thoại của Minh không ngừng.

-Đâu, anh tải vềđâu, nó tự có trong máy. – Minh cười cười

-Thế thì anh lạiphải dùng đen trắng rồi, dùng thứ đó mới không tải ảnh linh tinh về ngắm được,ngắm cho đã mắt thì phải xóa đi chứ, sao cứ để em thấy là sao? Bực mình. Ăncũng không ngon. – Vy vứt trả Minh điện thoại, cầm đôi đũa chọc chọc vào món cáhấp trên bàn kiểu “giận cá chém thớt”

Ánhmắt Minh ánh lên một tia cười, chống cằm nhìn vẻ mặt giận dữ mà đáng yêu củaVy, anh cứ thế cười như trúng tà.

-Quay sang kia mànhìn gái kìa…- Vy hất mặt sang bên phải phía cô ngồi, Minh cười cười rồi cũngquay theo để chêu ngươi Vy, ai ngờ bắt gặp Yun cũng ngồi bên đó, anh cười khềukhều tay Vy

-Ngắm nhỏ ThiênAnh đó hả? Chán mắt rồi.

-Thiên Anh nào?

Nhắcđến tên Thiên Anh, Vy chợt buồn, chợt nhớ đến cô bạn thân của mình, lâu lắm rồicô chưa được ngồi cạnh cô bạn thân đó cùng cười cùng khóc.

Thờigian trôi nhanh nên, hết 4 năm nhanh nên mà…

Vyquay mặt ra phía Minh chỉ, mắt trợn tròn lên khi nhìn thấy Yun ngồi đối diệnvới người con trai khác. Trông mặt mũi tên kia có đẹp gì đâu chứ mà nhỏ vẫn “ngoạitình” được nhỉ.

-Không quan tâmđâu. – Vy nói rồi quay mặt về bàn ăn của mình, chẳng thèm đoái hoài gì đến nhỏ,nhìn mặt nhỏ là cô không thể chịu được rồi, chỉ cần nhìn thêm lúc lâu hẳn là cóchiến tranh thế giới thứ n bùng nổ.

-Tôi muốn hỏi anh,tôi với anh làm như vậy lúc nào? Sao tôi không nhớ, à không, sao tôi khôngbiết? Anh sắp đặt đúng không? Anh ghép hình đúng không? – Yun nghi ngờ hỏi tênđối diện, hắn trưng mắt ngạc nhiên nhìn Yun, cười khanh khách

-Công nghệ tiêntiến thì tiên tiến thật nhưng ghép hình mặt em vào đoạn băng đó quả thật phảirất công phu, tôi lại không có cái công phu đó, em từng ghép à mà em biết, haychỉ cho tôi phần mềm ghép đó xem nào.?

-Hừ…tôi chưa từnggặp anh và biết anh, không thể nào như thế với anh được, anh đừng tưởng lừa tôidễ dàng – Cô quắc mắt với hắn.

Đángghét, đáng ghét thật, không đâu tự nhiên vớ phải tên thần kinh này, sóng giócòn dài mới yên bình với tình yêu này hay sao đây???

-Nếu không tin,khi nào sinh đứa bé ra, em hãy cho nó xét nghiệm ADN nhé, ok. – Hắn nói gọn,đầy xúc tích, nghe vậy, Yun thoáng rùng mình, nhìn vẻ mặt tự tin thấy ớn củahắn, nhỏ không khỏi lo lắng bàng hoàng và tạm thời tin hắn.

-Anh cần tiền chứgì? Anh cần bao nhiêu tôi sẽ cấp cho anh.

-Không, tôi khôngcần tiền, thứ tôi cần là em cơ. – Anh ta giở trò chêu chọc, nụ cười phảng phấtcó cứ như không khiến Yun khó chịu

-Làm ơn hãy nghiêmtúc giùm tôi được không? Anh cần bao nhiêu?

Nhỏcố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng, nghĩ đến hạnh phúc, nghĩ đến tươnglai, nghĩ đến Khánh Anh, nhỏ đã cố tạo ra nguồn nước lạnh trong lòng để đánhbại cơn nóng bừng trong cổ họng. Nếu không kịp thời ngăn cản được cơn nóng dữdội ấy, nhỏ sẽ điên lên mất.

-100 tỉ? – Hắn nóigọn với sự tham vọng giàu sang hiện rõ lên mặt

-Cái gì? Anh địnhgiết người à? – Cố kiềm chế nên cô hét nho nhỏ, đủ để hắn biết cô đang tứcgiận.

Máutrong người sôi sùng sục, ở cấp độ nguy hiểm. Ánh mắt rực lửa như muốn thiêuđốt thân hình trước mặt mình.

Kiềmchế…kiềm chế…muốn tốt đẹp thì phải kiềm chế…

Quântử báo thù nghìn năm chưa muộn…

-Sao? Ít so với emà? Vậy thì 150 tỉ? Ok – Hắn cười ma mị

-Tôi lấy đâu rađược số tiền khủng lồ đấy, làm ơn tha cho tôi đi, được không? Tôi sẽ không quênơn anh đâu, vả lại tôi và anh không có thù oán gì cơ mà. – Nhỏ xuống giọng cầuxin, niềm kiêu hãnh bấy lâu bị nhỏ gạt phăng sang một bên.

-Tôi biết địa chỉcủa cô đấy, đừng để tôi đến tận nơi hỏi cưới.! – Hắn đe dọa bằng chiêu thức “ngọtngào”

-Hừ…nói với anhcũng bằng thừa…anh hãy để cho tôi một thời gian, khi nào đủ tiền tôi sẽ gọiđiện cho anh, và lúc đó xin anh hãy biến ra khỏi cuộc đời của tôi. – Yun lạnhnhạt nói

-Rồi, ok.

-Ô ô ô, VươngThiên Anh, đi chơi với bạn trai cơ đấy, ô ô ô

Từphía sau, tiếng vỗ tay đôm đốp như muốnxé tim Yun ra thành trăm mảnh, nhỏ giật mình ngoái đầu lại. Vy và Minh đứng đó,một người lạnh tanh nhìn nhỏ, một người hớn hở nhìn nhỏ, hai vẻ mặt trái ngượcnhau làm cho nhỏ lạnh sương sống, da gà nổi lên từng mảng. Trong đầu không khỏilo lắng, sợ sệt. Không biết hai người này nghe được những gì rồi.

-Hai người…sao haingười ở đây…- Yun nói lắp, nghe thấy tội

-Ô đây là nhàriêng của bạn ở mà chúng tôi không ở đây được, ở đây mới biết có người như thếđấy…ha ha – Vy nói lửng, tặng cho nhỏ một nụ cười khuyến mại làm nhỏ càng sợhãi hơn.

Yunsợ tái mét mặt, đứng dậy bỏ đi. Nếu chỉ có Vy thì nhỏ sẽ không ngại ngần gì màkhiêu chiến luôn, giầy có, túi xách có, tội gì không ném thẳng vào mặt Vy,nhưng bên cạnh Vy lại có “vệ sĩ” thế kia, nhỏ thật không dám làm gì.

Vycười cười nhìn Minh, tên kia cũng bỏ đi từ lúc nào không hay. Nụ cười dứt. Vyvà Minh cũng rời khỏi nhà hàng.

-Em nghe thấychuyện gì à mà nói như thật thế? – Minh hiếu kì hỏi

-Làm gì nghe thấygì đâu? Em thử dọa nhỏ thôi mà. Hihi – Cô cười vui vẻ - Ôi, nhìn cái mẹt xanhmét của nhỏ mà buồn cười vậy chài…- Vy bật cười sung sướng… rồi lại trầm ngâmnói - Ờ mà sao nhỏ lại sợ xanh mặt thế nhỉ? Em có làm gì đâu? Hay là có tậtgiật mới linh tinh nhỉ?

-Đúng là…- Minhnhìn Vy lắc đầu cười.