Couple 50

Chương 34



Tại sao mọi người lại chẳng có chí khí gì vậy?

Đang định xua tay để mọi người trật tự thì tôi bỗng dưng như rơi vào một cái động tối om không thấy đáy! Tôi cắn môi, im lặng nhìn câu lạc bộ đang bị bao trùm trong bóng tối…

Đúng vào lúc đó, mấy bạn nữ ngồi hàng cuối cùng trong phòng đang chụm đầu vào nhau thì thầm cái gì đó.

Họ nhìn thấy tôi, lập tức đứng dậy, tỏ ra vô cùng bất an.

- Các cậu làm sao vậy? - Tôi ngạc nhiên hỏi.

Mấy người khác nhìn tôi, tôi nhìn họ nhưng không ai nói lời nào.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói đi chứ. - Tôi không nhịn được, nói to.

Một bạn nữ lúc này mới bước tới trước mặt tôi, vặn vẹo hai tay, ấp úng nói:

- Chủ… chủ tịch… Tớ tới để đưa cái này…

Cái gì vậy?

Tôi cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một phong bì màu trắng, bên trên đó viết rõ ràng bốn chữ màu đen – Đơn xin rút lui!

Tôi không dám tin vào mắt mình:

- Các cậu định rút lui khỏi câu lạc bộ? Vì sao?

Cô gái đó ngượng ngùng nói:

- Thực ra… Tớ vẫn rất thích các hoạt động của câu lạc bộ, chỉ là… Gần đây việc học bận quá! Hơn nữa mọi người trong nhà cũng không đồng ý cho tớ tiêu tốn thời gian vào việc…

Mấy tiếng cuối cùng cô nói nhẹ như không khí, nhưng lại đè nặng lên trái tim tôi.

- Còn mấy cậu thì sao?

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn không tự chủ được, thi thoảng lại run lên.

- Chúng tớ… chúng tớ… cũng vậy!

Chắc chắn mặt tôi đen xì như Bao Công!

Mấy cô gái đó nhét cái phong bì vào tay tôi nhanh như nhét một trái bom, sau đó vội vã bỏ đi.

Các hội viên khác thấy tình trạng như vậy, ngay cả thở cũng không dám, cũng hấp tấp bỏ đi.

Cả căn phòng rộng mông mênh bỗng chốc trở nên trống trải. Đêm tối đã sắp tới, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn cũng lặng lẽ rời đi…

Tôi nhìn vào những hàng ghế vắng bóng người, lại quay lại nhìn tấm bảng đen đã được lau sạch sẽ… Không khí đông vui náo nhiệt trước kia lướt nhanh qua đầu tôi…

Lẽ nào tôi đã làm sai cái gì rồi sao?

Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch của tôi, không những không đem lại hạnh phúc cho mọi người mà ngược lại, còn trở thành gánh nặng cho họ…

Thực sự là như vậy sao?