Công Lược Tính Phúc

Chương 78: TG5 nhiệm vụ đặc thù 5



Bên ngoài cửa sổ, mưa to tầm tã, cửa kính vẫn không ngừng vang lên những tiếng bộp bộp kết hợp với không khí âm u nguy hiểm bên trong tạo nên một cỗ bất an.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Hai tay bị giữ lấy làm cho Thẩm Thanh Hàm không thể trốn chạy, cô cưỡng chế bình tĩnh lại, đem đồng tử đen nhánh đối diện với cặp mắt tối tăm âm u kia.

"Ha hả, em cảm thấy tôi muốn làm cái gì?" Lạc Quyến hoàn toàn xé rách bộ mặt ôn hòa nho nhã, ánh mắt tối tăm lộ ra một tia ý tứ, giống như tia x quang quét từ trên xuống dưới trên người Thẩm Thanh Hàm.

Ánh mắt làm càn của đối phương làm cho Thẩm Thanh Hàm tức giận đến mức thân thể mềm mại nổi lên một trận run rẩy, cô căm tức nhìn Lạc Quyến, giọng nói thanh điềm phát ra những lời uy hiếp: "Nếu anh dám động vào tôi dù chỉ là một cọng tóc, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh".

Cô thực sự không nghĩ tới, tên hiệu trưởng này,bề ngoài thoạt nhìn ôn tồn lễ độ cư nhiên lại là một gã cặn bã, cô thực sự đã nhìn lầm người.

Lạc Quyến tà mị cười, giọng nói trầm thấp: "Tôi tin, bất quá trước khi em kịp báo cảnh sát, tôi sẽ hảo hảo thưởng thức em".

Nói xong, hắn đẩy mạnh Thẩm Thanh Hàm về phía sau, phía sau cô là một cái ghế da công sở, cô bị đẩy một cái, trực tiếp ngã ngồi trên ghế, bởi vì do lực đẩy tương đối mạnh cho nên cô cùng với ghế da bị đẩy ra xa, thẳng đến khi đụng phải bức tường sơn trắng.

Mà Lạc Quyến cũng nhanh chóng lật người bay qua chiếc bàn gây cản trở,mấy bài thi màu trắng đều bị động tác này của hắn làm cho rơi đầy mặt đất, trên mặt còn in hai dấu giày nhàn nhạt.

Thẩm Thanh Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thấy đối phương đang bước lại gần, biểu tình thản nhiên nhẹ nhàng, bên môi treo lên một chút tươi cười, phảng phất giống như nắm được thắng lợi trong tay, mắt phượng tối tăm cùng một tia hứng phấn truy bắt con mồi.

Cô khẽ cắn cánh môi, đứng dậy, dồn toàn bộ sức lực vào hai chân, chạy nhanh về phía trước, chỉ là cô có chạy nhanh đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nhanh bằng Lạc Quyến.

Hai cánh tay rắn chắc hữu lực đem cô giam cầm vào trong lòng, sau đó thô bạo xé rách toàn bộ quần áo trên người Thẩm Thanh Hàm.

"Hỗn đản, anh buông tôi ra" Thẩm Thanh Hàm liều mạng giãy giụa hét lớn, hai tay không ngừng dùng sức đánh vào người Lạc Quyến, lại càng khiến cho đối phương trở nên thô bạo hơn.

"Em kêu đi, kêu càng lớn, tôi càng thích, càng hưng phấn, bởi vì trong tòa nhà này, ngoại trừ tôi và em ra, cũng không còn một ai khác" Lạc Quyến ngữ khí kích động, thô bạo xé rách áo trên người Thẩm Thanh Hàm, với một chút sức lực của Thẩm Thanh Hàm làm sao có thể gây tổn thương cho hắn được.

Thẩm Thanh Hàm cảm thấy ủy khuất cùng tủi nhục, cả thân truyền đến từng trận mát lạnh, chiếc áo khoác công sở hoàn toàn bị hắn xé rách rơi đầy trên đất, áo sơ mi trắng bên trong cũng bị hắn xé rách tả tơi, treo trên người cô, lộ ra nịt ngực vàng nhạt ôm trọn ngực sữa cao ngất, từng mảnh da thịt bị bại lộ ra bên ngoài không khí làm cho cô cảm thấy rét lạnh.

"Anh vô sỉ" Cô cuống quýt che chở trước ngực, tức giận cực điểm, chỉ có thể nghĩ ra hai từ này để mắng chửi người.

"Tôi sẽ cho em mở rộng tầm mắt, cái gì mới chân chính là vô sỉ" Lạc Quyến trong mắt hiện lên một tia tà tứ, hắn đem Thẩm Thanh Hàm đẩy ngã lên trên ghế da, rồi sau đó một tay đưa về phía trước đem chiếc váy công sở kéo xuống, treo ở giữa hai cẳng chân của cô, lộ ra quần lót vàng nhạt gợi cảm hình chữ T.

"A!" Thẩm Thanh Hàm kinh hoảng thét chói tai, vội vàng nâng hai chân lên che đi ngực sữa cùng địa phương thần bí, trên mặt tràn ngập kinh hoảng.

Lạc Quyến nhìn địa phương thần bí không thể giấu nổi cùng với thân thể nửa che nửa đậy, dưới thân côn thịt lập tức sưng to phát đau, hắn mạnh mẽ kéo hai chân Thẩm Thanh Hàm ra, dùng hai chân của hắn chen vào giữa hai chân cô.

Thẩm Thanh Hàm phòng bị sợ bị kéo xuống dưới, một tay bắt lấy tay vịn, ánh mắt hoảng loạn không dám tin tưởng nhìn Lạc Quyến, trên mặt mỹ lệ khủng hoảng cầu xin: "Xin anh buông tha cho tôi".

Không nghĩ tới cô càng sợ hãi cầu xin lại càng làm cho Lạc Quyến càng thêm muốn chà đạp cô, hắn đình chỉ động tác, ý vị thâm trầm cười nói: "Muốn tôi buông tha cho em đúng không? Được".

"Thật sao?" Thẩm Thanh Hàm có một chút không dám tin hỏi lại,trên mặt hiện lên một tia ngốc nghếch.

Lạc Quyến gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia nghiềm ngẫm không dễ phát hiện, hắn chỉ chỉ lều trại dưới thân, ngữ khí thập phần tà ác dụ hoặc: "Chỉ cần em làm cho nó thoải mái, tôi có thể đảm bảo tôi sẽ không chọc thủng màng trinh của em".

Thẩm Thanh Hàm bởi vì lời nói trắng trợn của hắn làm cho tức giận tới mức đỏ bừng mặt, cô gắt gao cắn chặt môi dưới, do dự một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm, mở miệng nói: "Có thể sử dụng tay không?"

Lạc Quyến tà tứ cười nói: "Có thể, bất quá nếu dùng ngực sữa của em thì càng tốt hơn"

Thẩm Thanh Hàm hai mắt rưng rưng, vô cùng ủy khuất, nhưng vì giữ gìn trong sạch của bản thân, cô chỉ có thể run rẩy vươn tay ra, hướng về phía quần tây của Lạc Quyến, lôi kéo nửa ngày mới đem quần tây cởi ra.

Lộ ra quần lót xanh biển ở bên trong, cộm lên một túp lều nho nhỏ.

Thẩm Thanh Hàm khuôn mặt đỏ bừng, cô dứt khoát nhắm nghiền hai mắt, đem quần lót kia kéo xuống, lơ đãng đụng phải cự vật nóng rực, hai tay run rẩy lợi hại.

Lạc Quyến cũng không có ý định hỗ trợ, hơn nữa còn hứng thú nhìn động tác ngây ngô của cô, hắn rất mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Chờ đến khi cô đem quần lót cởi ra, côn thịt thô dài được phóng thích, lập tức nhảy tưng tưng, hỏa khí phả thẳng vào mặt Thẩm Thanh Hàm.

Thẩm Thanh Hàm mở mắt ra, bị cự vật trước mắt dọa sợ, đỉnh quy đầu to lớn hình nấm, thân côn thịt vừa thô vừa dài vừa to lại đỏ tím, trên mặt chằng chịt gân xanh dữ tợn, hướng về phía cô không ngừng thị uy.

Cô ngốc lăng nhìn côn thịt thô to không nói nên lời, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.

"Như thế nào? Em muốn tôi tự động thủ sao?" Lạc Quyến ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, càn quét da thịt lõa lồ trên người Thẩm Thanh Hàm, hiện tại trên người cô chỉ còn một kiện áo sơ mi trắng bị xé rách tả tơi cùng với nịt ngực vàng nhạt bao trọn lấy ngực sữa, khe rãnh thần bí sâu thẳm có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải mê muội.

Mà ở phía dưới, quần lót mỏng hình chữ T căn bản không thể che được gì, cánh mông tròn trịa kiều đĩnh, hoa viên xanh mượt khiến người ta muốn khám phá.

"Không cần, không cần, tôi giúp anh động" Cảm nhận được sự uy hiếp của Lạc Quyến, Thẩm Thanh Hàm cuống quít dùng hai tay cầm lấy côn thịt thô dài, vừa cầm liền cảm thấy một trận nóng bỏng cùng cứng rắn, cô kinh ngạc trợn trừng hai mắt, dường như côn thịt thô to trong tay đại trướng thêm vài phần.

Tay nhỏ mềm mại lãnh lẽo làm cho Lạc Quyến phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, hắn rũ mắt nhìn cô: "Em thất thần cái gì, còn không mau động?"

Thẩm Thanh Hàm đành phải loát động ma sát côn thịt, hy cọng có thể dùng tay giải quyết cho Lạc Quyến, cho rằng cứ như vậy sẽ thoát khỏi kiếp nạn lần này.

Chính là trong lúc cô dùng sức loát động côn thịt thì tay của Lạc Quyến cũng không nhàn rỗi, du tẩu trên da thịt lõa lồ của cô, Thẩm Thanh Hàm chỉ có thể tận lực né tránh, không để hắn quấy rầy, chỉ là không ngờ hai bàn tay kia lại vói vào bên trong nịt ngực của cô, dùng lực vuốt ve đè ép ngực sữa kiều nộn mềm mại bên trong.

"A" Một tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra khỏi bờ môi, hai bàn tay to cọ xát mát sát đỉnh nhũ tiên mẫn cảm, Thẩm Thanh Hàm cảm thấy toàn thân trở nên tê dại, hạ thân nổi lên một trận xuân triều, hai mắt đen nhánh bị hơi nước che kín, hàm chứa xuân thủy, kiều mị ngâm nga.

Lạc Quyến dứt khoát đem nịt ngực đẩy lên trên, hai tiểu bạch thỏ mũm mĩm lập tức bật ra, tiểu nhũ tiên đo đỏ gắng gượng run rẩy, hắn ấn ấn đỉnh nhũ tiên, nhìn tiểu nho nhỏ đo đỏ dần dần biến mất trong ngực sữa tuyết trắng, sau đó lại dùng sức nhào nặn gò bồng đào.

"Ân...... Xin anh...... Đừng lộng a......" Hai bàn tay nhỏ mềm mại không xương đang loát động cho côn thịt bắt đầu cảm giác bủn rủn vô lực, Thẩm Thanh Hàm không muốn bị đối phương khiêu khích như vậy, dưới thân càng ngày càng ướt, toàn bộ sức lực đều bị rút cạn.