Công Lược Tính Phúc

Chương 70: TG4 công lược thảo căn tướng quân 11



Chỉ là Lương Diệu Đình đã sớm gặp qua thiên quân vạn mã làm sao có thể không nhìn ra?

Đương nhiên là không.

Hắn tiến về phía trước ngồi xổm xuống, đem bàn tay đang che đậy phía dưới kéo ra, hơi thở nam tính nóng rực phả vào địa phương bí ẩn của nữ nhân, hoa huyệt mắc cỡ róc rách chảy ra mật dịch, Sở Ngọc Thiền dùng tay đẩy hắn ra, hoảng loạn nói: "Tướng công.....a............"

Thế nhưng Lương Diệu Đình bỗng nhiên cường ngạnh đem hai chân đang kẹp chặt của nàng mở rộng ra, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào hoa huyệt phấn nộn, mật dịch trong suốt chậm rãi chảy ra, cửa huyệt ướt át co rút lợi hại, lúc đóng lúc mở, phảng phát như muốn thứ gì đó lấp đầy.

"Ta còn chưa làm gì, nàng cư nhiên ướt lợi hại như vậy?" Lương Diệu Đình vươn một bàn tay, dùng ngón tay giữa cùng lòng bàn tay đầy vết chai sạn cọ xát cửa huyệt, dùng sức lướt qua cánh hoa phấn nộn, cướp đoạt một lượng lớn mật dịch, ngón tay cái cùng ngón trỏ tìm kiếm hoa hạch huyết sung, dùng bàn tay thô ráp xoa lộng vuốt ve, hoa hạch huyết sung bị đùa bỡn ương ngạnh run rẩy dựng đứng, ngón tay giữa thường xuyên đâm vào bên trong hoa huyệt rồi lại rút ra.

"Ân a...... A a......" Sở Ngọc Thiền cả người trần trụi xơ lụi vô lực, bất lực chống hai tay lên vai Lương Diệu Đình.

Dưới thân bị hai ngón tay cùng lúc cắm vào, mị thịt gắt gao giảo hoạt cắn nuốt ngón tay thọc vào rút ra, lòng ngón tay thô ráp quét qua vách thịt, mỗi lần rút ra đều mang theo một lượng lớn mật dịch.

"A a...... Tướng công...... Thiếp chịu không nổi......" Sở Ngọc Thiền đã sớm bị dục hỏa đốt người, hai tay vô lực chống lên vai Lương Diệu Đình, nhỏ giọng kêu rên.

Hoa huyệt từng đợt từng đợt co rút, Sở Ngọc Thiền thân thể trần trụi không ngừng run rẩy, nàng cảm thấy ngón tay của Lương Diệu Đình đưa đẩy càng ngày càng nhanh, càng ngày càng hữu lực.

Ngón tay mạnh mẽ ra vào bên trong tiểu huyệt lầy lội, phát ra những tiếng tấm tắc, Sở Ngọc Thiền kêu to một tiếng, hoa huyệt co rút lợi hại, thân thể cứng đờ, hoa huyệt run rẩy phun ra một cỗ mật dịch, lộng ướt bàn tay Lương Diệu Đình.

Lương Diệu Đình đứng dậy, ôm chặt cả người Sở Ngọc Thiền đang xơ lụi, còn đang ở trong dư vị cao trào.

Đem bàn tay dính đầy mật dịch phủ lên hai gò bồng đào tròn trịa, vuốt ve thưởng thức, đè ép biến dạng, đem hai gò bồng đào tuyết trắng dính đầy mật dịch, hai tiểu hồng đào đo đỏ phá lệ được hắn chiếu cố.

"Ách a...." Hai cánh tay bạch ngọc quấn lấy thân hình nam nhân mạnh mẽ, Sở Ngọc Thiền cả người trần trụi run rẩy không thôi, một cái đầu đen vùi vào ngực sữa đầy đặn của nàng, đầu lưỡi ấm nóng cuốn lấy tiểu hồng đào, tùy ý ma sát liếm mút.

Dưới thân vừa mới trải qua cao trào cảm thấy một trận hư không muốn lấp đầy, một đôi đùi ngọc cầm lòng không được kẹp chặt hai chân, không ngừng cọ xát.

"Nàng, cái tiểu yêu tinh này" Lương Diệu Đình nhận thấy động tác câu nhân của nàng, cắn răng ngẩng đầu, ánh mắt u ám, hắn móc nan căn thô dài dữ tợn bên trong quần ra, một phen đem một chân Sở Ngọc Thiền nâng lên quấn lấy eo hắn.

Quy đầu để ở cửa huyệt ướt át, đẩy hai cánh hoa ra, trực tiếp một hơi xỏ xuyên qua. Dương cụ toàn bộ cắm vào bên trong hoa huyệt giảo hoạt ướt át, tầng tầng lớp lớp bên trong không ngừng gắt gao cắn nuốt.

"A ha....." Sở Ngọc Thiền cả người căng thẳng, đột nhiên bị xỏ xuyên qua tựa như bị điện giật, tiểu huyệt tức khắc bị lấp kín căng trướng tê dại.

Lương Diệu Đình gầm nhẹ một tiếng, kích động cái mông bắt đầu ở bên trong hoa huyệt mạnh mẽ công thành chiếm đất, một tay nắm lấy chân ngọc đang ôm lấy eo hắn, một tay cố định cánh mông tròn trịa kiều đĩnh, đón hùa động tác ra vào bên trong hoa huyệt.

"A ha a....Hảo nhanh....Hảo sâu....a.....Tướng công...." Sở Ngọc Thiền một chân trụ ở trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy cổ Lương Diệu Đình, bất lực thừa nhận động tách nhanh mạnh của đối phương, mỗi một lần thâm nhập đều giống như muốn đoạt mạng người.

Côn thịt trừu cắm quá nhanh, không đến nửa canh giờ, Sở Ngọc Thiền đã hai lần triều xuy, nàng chịu không nổi thấp giọng nỉ non cầu xin: "A a....Tướng công.....Chàng chậm một chút a a...Ô a.....Thiếp chịu không nổi.....A a..."

Nào biết Lương Diệu Đình nghe thấy tiếng khóc của nàng lại càng mãnh liệt, côn thịt hung hăng xâm chiếm, hai mắt đỏ ngầu, cắn răng nói: "5 năm không chạm vào nàng, ta muốn trở về ngày xưa, thao chết nàng".

"Ô a...... Tướng công...... Không cần...... A a a......" Vách thịt bên trong bị côn thịt mạnh mẽ va chạm thọc và rút ra, đỉnh quy đầu vô tình cố ý đỉnh vào  khối thịt non mềm, Sở Ngọc Thiền cả người giống như bị sét đánh không ngừng co rút, hoa huyệt phun ra một cỗ mật dịch lớn, mị thịt gắt gao giảo hoạt cắn nuốt côn thịt, run rẩy không thôi.

Lương Diệu Đình cắn răng hút một ngụm khí lạnh, hai tay gắt gao cố định cánh mông tròn trịa kiều đĩnh, côn thịt tìm được khối thịt non mềm nhô lên, dùng đỉnh quy đầu chống lên mị thịt non mềm hung hăng xoay tròn nghiền nát.

"Ách a a............"Sở Ngọc Thiền trong đầu trống rỗng, mười ngón chân cuộn tròn lên, hai tay vô lực bắt lấy bả va Lương Diệu Đình, móng tay cắm sâu vào bên trong cơ bắp của hắn.

"Kẹp chặt như vậy còn nói không cần?" Lương Diệu Đình kích động cái mông, côn thịt lại bắt đầu luật động ở bên trong hoa huyệt, đỉnh quy đầu mỗi lần thâm nhập đều chạm vào đỉnh hoa tâm.

"Ô a..." Sở Ngọc Thiền bất lực nức nở rên rỉ, nàng hiện tại ngay cả sức lực để khóc cũng không có, dưới thân truyền đến từng trận khoái cảm mãnh liệt, cơ hồ muốn đem cả người nàng bao phủ lấy.

Suốt một buổi tối, nàng cứ như vậy bị côn thịt mãnh liệt làm, từ tư thế đứng thẳng đến tư thế quỳ gối trên giường, từ chống vào ghế dựa thâm nhập cho đến khi bị Lương Diệu Đình ôm lên đi lại mãnh liệt ra vào....

Sở Ngọc Thiền cả người không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể để cho đối phương muốn làm gì thì làm, biến hóa mọi tư thế mãnh liệt.