Công Chúa Nhỏ Của Ảnh Đế

Chương 66: Vây Quanh



Edit: Tiểu Ngư

Sau khi Lâu Anh lên xe, cô trực tiếp nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ như không muốn nói chuyện.

Chủ yếu là vì cô cảm thấy quá xấu hổ trong lòng, không muốn nói chuyện với ai.

Những bảo tiêu đi cùng luôn bảo vệ cô, ngày thường họ sẽ nói vài câu.

Nhưng biểu hiện của Lâu Anh quá rõ ràng, bọn họ có mắt tức nhiên sẽ không đến làm phiền, và để cô ấy hài lòng đi về nhà.

Sau khi trở về, Lâu Minh đánh giá cô một cách cẩn thận, “Anh ta không bắt nạt em chứ.”

“Không có.” Lâu Anh vội vàng lắc đầu. Cô cảm thấy lời nói của anh không đơn giản như bền ngoài, nhưng cô sợ mình đã suy nghĩ nhiều.

Lâu Minh nghe xong gật đầu, không nói gì nữa.

Lâu Anh thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Thời gian sau đó, Lâu Anh vẫn luôn ở nhà cũ, thỉnh thoảnh sẽ đi dự tiệc cùng ba mẹ.

Trong bữa tiệc, không thiếu những người đến gần bắt chuyện.

Lâu gia chỉ có một cô con gái, cô lại được sủng ái, cho dù cô không vào công ty, nhưng trên tay cũng có không ít cổ phần.

Nếu có thể cưới được cô, tương đương với việc lấy được một nửa Lâu gia, sao lại không khiến người khác tâm động được chứ.

Hơn nữa cô xinh đẹp, nếu xếp vào trong danh viện*, chỉ sợ không có ai đẹp hơn cô.

*Danh viện: chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu.

Nếu như có thể có cả tiền của và người đẹp, nằm mơ cũng sẽ cười.

Đối với scandal trên mạng của cô và Hạ Thanh Xuyên, ai quan tâm? Lâu gia không có khả năng thật sự để con gái mình gả cho một nam ngôi sao!

“Anh Anh gần 22 tuổi rồi, đã là một cô gái lớn, Lâu phu nhân có suy xét đến chuyện cả đời của con bé chưa?” Một quý phụ nhân* đang cười nới với mẹ Lâu.

*Quý phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng giàu có

Lời nói này của bà ta, ý định tìm hiểu quá rõ ràng.

“Con bé vẫn còn nhỏ, chúng tôi muốn giữ thêm mấy năm nữa, hơn nữa, chuyện tình cảm, nếu con bé thích, chỉ cần đối phương có nhân phẩm tốt, có thể che chở Anh Anh cả đời không để con bé chịu một chút ủy khuất nào, thì chúng tôi làm cha mẹ đã an tâm rồi.”

Giọng điệu của mẹ Lâu rất dịu dàng, chỉ là ý tứ truyền đạt trong lời nói không hề dịu dàng chút nào.

Ẩn ý chính là, đầu tiên nhân phẩm phải tốt, năng lực xuất sắc, nên những chàng trai ăn chơi trác táng không cần có ý đồ với con bé.

Ngoài ra, muốn che chở cô cả đời, không thể để cô chịu một chút ủy khuất nào. Nếu không, thật sự dám bắt nạt cô, thì chờ lửa giận của Lâu gia đi!

Những phu nhân xung quanh nghe xong, nét mặt của bọn họ cứng lại trong chóp mắt, ngay sau đó khôi phục nụ cười thân thiết.

Mẹ Lâu nhận thấy, rũ mí mắt xuống, che giấu sự giễu cợt trong mắt bà.

Không nhìn xem con trai nhà mình là mặt hàng gì, đã dám đánh chủ ý vào Anh Anh.



Lâu Anh tránh sang một bên để ăn bánh kem, một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang trông khoảng hai mươi mấy tuổi đi đến trước mặt cô.

“Anh Anh, tôi rất vui vì em đã đến nhà tôi, hiếm khi gặp được em một lần, tôi kính em một ly.”

Lâu Anh nhìn anh ta rồi nhìn ly rượu trên bàn mình, cô không có ý định nhận lấy ly rượu.

“Thật ngại, tôi không uống rượu.”

Đối với những người đến vây quanh, Lâu Anh không bao giờ giả sắc mặt, trực tiếp từ chối đối phương.

Cô nhớ tới Hạ lão sư từng nói với cô trước đây: Một người đàn ông thích một người phụ nữ, sẽ muốn cô ấy uống rượu; một người đàn ông yêu một người phụ nữ, sẽ uống rượu thay cô ấy.

Bữa tiệc lần đó, Chu Thống không có mắt đi kính rượu với cô, anh ta còn quát lớn cô.

Hiện tại nghĩ lại, cô chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Người đang kính rượu chính là Chu Ngộ chủ của bữa tiệc này, anh ta lớn lên không tồi, hiện tại địa vị trong công ty của anh ta không thấp, Chu gia yếu hơn Lâu gia, nhưng vẫn là đại gia tộc.

Anh ta tràn đầy tin tưởng cho rằng Lâu Anh ít nhất sẽ cho anh ta chút thể diện, nhưng không ngờ một câu liền chạm vào vách tường, sắc mắt anh ta không giữ được nữa, xung quanh có rất nhiều người bu lại xem!

“Anh Anh là sợ uống say sao? Yên tâm, đây rượu được cố tình chuẩn bị cho các cô gái, uống không say, em có thể thử xem.” Chu Ngộ cố gắng giữ thể diện, nhưng vẫn còn ý đồ mời rượu.

Lâu Anh vốn đã không có ấn tượng tốt với anh ta, hiện tại càng không thích, đang muốn từ chối một lần nữa, thì Lâu Minh đã đi đến.

“Anh Anh không uống rượu, Chu tiên sinh không nên làm khó người khác.” Lâu Minh không hề khách sáo.

Anh mặc một bộ tây trang màu đen được thiết kế riêng, đứng bên cạnh Lâu Anh, khí thế mạnh mẽ, Chu Ngộ vốn đang vẫn ổn ở trước mặt anh, ngay lập tức bị khí thế của anh hung hăng đè ép.

“Đúng vậy, là tôi suy xét không chu toàn.” Chu Ngộ bị khí thế của anh làm cho kinh sợ, theo bản năng trả lời, giống như cấp dưới phạm sai lầm trước mặt cấp trên.

Lâu Minh nhẹ nhàng gật đầu, nghiêng người nói với Lâu Anh: “Nếu em mệt thì về trước đi, không cần cố ý chờ anh.”

Hôm nay đến Chu gia, chủ yếu là vì lần hợp tác tiếp theo, không chừng phải nói chuyện một lúc.

“Vâng.” Lâu Anh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cô không yên tâm dặn dò, “Anh uống ít thôi, không để uống say.”

“Anh có chừng mực.”

Lâu Anh thực sự không thích bữa tiệc này, hơn nữa A Bích và Hoa Hoa không đến, một mình cô không thú vị, tiếp tục để lại một lát rồi rời đi.

Tuy nhiên, dù không thích, nhưng cô vẫn phải tham gia vài bữa tiệc trong năm.

Theo lời Lâu Minh nói, chính là để cô thấy được vòng tròn này như thế nào, tránh để bị người khác lừa mà cô vẫn không biết gì hết.

Hạ Thanh Xuyên đã bắt đầu lên kế hoạch cho công việc năm sau của mình, thì bất ngờ nhận được tin nhắn từ Lâu Minh.

Nhấn vào mở, là một tấm ảnh, một người đàn ông đang vây quanh Anh Anh.

Lâu Minh không gửi bất kỳ văn tự gì, nhưng Hạ Thanh Xuyên hiểu được ý của anh.

Đừng nghĩ rằng Anh Anh hiện tại thích anh thì anh có thể kê cao gối ngủ, sau lưng cô ấy có rất nhiều người theo đuổi!

Hạ Thanh Xuyên biết Lâu Minh đang cố ý, nhưng không thể không thừa nhận, mục đích của anh đã đạt được.



Anh thật sự đang ghen tị, cảm giác nguy cơ trong lòng anh đã tăng lên.

Buổi tối, khi Lâu Anh đang call video với Hạ Thanh Xuyên, cô đã phát hiện ra kỳ lạ, anh giống như càng dính người hơn, không cho cô cúp điện thoại, một hai phải nhìn cô.

“Em muốn đi tắm.” Lâu Anh nói ra những lời này một cách mềm mại.

“Ừm.” Hạ Thanh Xuyên đáp lại, đôi mắt vẫn nhìn cô không chớp.

“Vậy em cúp trước nha?”

Hạ Thanh Xuyên không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô, tuy rằng anh không nói đừng cúp máy, nhưng ánh mắt anh đã truyền đạt thông điệp này rồi.

Lâu Anh cảm thấy khó xử, khi bị anh nhìn như vậy, cô thấy tội lỗi khó hiểu.

“Em thật sự cúp máy đó?” Lâu Anh yếu ớt nói.

“Anh không ngại nếu em không cúp đâu.” Hạ Thanh Xuyên tới nói một câu như vậy.

Lại bị đùa giỡn, cảm giác tội lỗi vừa rồi của Lâu Anh đã biến mất, “Nhưng em ngại. Tạm biệt Hạ lão sư!”

Nói xong lời này, Lâu Anh trực tiếp cúp máy, ném điện thoại vào phòng tắm.

Hạ Thanh Xuyên cười khổ một chút, anh thật sự không muốn nhìn thấy cái gì, bằng không mình là người bị thiệt.

Trước Tết Nguyên Tiêu, danh sách trúng cử của giải thưởng Ngọc Lan đã được công bố.

《 Họa Quốc 》 đã trúng cử rất nhiều giải thưởng, quan trọng nhất là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, bộ phim hay nhất, còn có nữ chính xuất sắc nhất.

Hạ Thanh Xuyên cẩn thận so sánh danh sách trúng cử, vừa nhìn anh liền biết nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chỉ ban tổ chức vì nể tình thêm mà thôi.

《 Họa Quốc 》là phim thị giác của nam chính, Lâu Anh có rất ít cảnh quay, cảnh diễn có sức hấp dẫn nhất chỉ là vài cảnh diễn ở sau, so với các bộ phim trúng cử khác, thì cô ấy quả thật không cạnh tranh được.

Việc này, anh có nói khi call video với Lâu Anh.

Cũng may Lâu Anh không quan tâm điều này, cô ấy biết rõ thực lực của mình chưa đủ để cạnh tranh với các tiền bối, nên cô ấy không cảm thấy thất vọng.

Tuy nhiên, điều này cũng được thể hiện từ phía, diễn xuất lần này của cô đã được công nhận.

Lúc trước diss cô không có kỹ thuật diễn, chỉ dựa vào ngoại hình đẹp để vả mặt người khác.

Có thể được chọn trong hàng chục hàng trăm bộ phim, bản thân nó đã nói lên cô có kỹ thuật diễn.

“Anh Anh, chúng ta cùng nhau bước trên thảm đỏ nhé?” Hạ Thanh Xuyên dịu dàng nhìn cô, lưu luyến triền miên, giống như một tấm lưới mịn, bao lấy trái tim của Lâu Anh.

Dù cách màn hình, nhưng Lâu Anh có cảm giác như anh đang đối diện với cô.

Nhịp tim đập nhanh một cách không nghe lời, khuôn mặt cô giống như hơi nóng lên, nhất định là máy sưởi quá nóng.

“Chúng ta vốn phải đi cùng đạo diễn!” Ngón tay của Lâu Anh không ngừng xoắn tóc trước ngực, điều này để giảm bớt cảm giác lo lắng trong lòng.

“Nhưng anh chỉ muốn đi cùng em.”

*Spoil: Sắp đến cảnh trong văn án rồi^^