Công Chúa, Người Đi Đâu Rồi

Chương 4



9.

Ta đồng ý điều kiện của Lương vương.

Còn chọn"một ít trai lơ trong tim" theo ta vào kinh.

Nhiễm Mục không đồng ý:" Hắn đang lừa người. Hiện giờ quân Kinh Tây đã thất baị, kinh thành là nơi không an toàn, nếu lừa người vào thành chính là không cần đánh mà vẫn thắng."

Ta nói ta biết.

Hắn nói: "Vì sao không trực tiếp tấn công vào thành? Binh quý thần tốc, càng kéo dài thời gian càng bất lợi cho chúng ta mà thôi!"

Ta nói: "Không được, lỡ như bọn chúng lấy trưởng tỷ của ta làm con tin thì sao?"

Nhiễm Mục buồn bực: "Tỷ tỷ của người đáng để người mạo hiểm sao?"

Ta nhìn hắn chăm chú: "Đáng."

Nhiễm Mục cuối cùng cũng đầu hàng nhận thua.

Hắn tức giận đi đến bên cạnh ngồi chồm hổm nói:"Đều là lừa ta, nói gì mà từ nay trở đi trời cao đất rộng thoái mái chăn ngựa là tốt....."
Ta ngồi xổm trước mặt hắn, xin lỗi hắn.

Lúc đó hắn lưu vong, ta đã nói dối hắn, đất phong của ta trời cao đất rộng có thể cùng nhau chăn ngựa.

Không nghĩ đến hắn sẽ đến, hơn nữa còn làm chăm chỉ trong năm năm.

Hiện giờ hắn còn gì mà không hiểu?

Đây là quân đội, là do ta sớm đã biết trưởng tỷ ngây thơ, vì nàng ta mà nuôi dưỡng tư binh.

Cũng chính là vì ngày hôm nay.

Ta chỉ có thể thừa nhận: "Qủa thật là ta đã lừa người."

Nhiễm Mục: "...."

"Ngươi giúp ta một lần này thôi, ta chỉ muốn cứu hoàng tỷ của ta."

Trên mặt Nhiễm Mục hiện lên sự tức giận cùng với bất lực.

"Con cháu của Nhiễm thị xưa nay không bao giờ bỏ trốn khi lâm trận... chỉ là sau chuyện này, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta."

Ta nói được.

10.

Ta chọn lấy một trăm tên "trai lơ" theo ta vào thành.

Nhìn dáng vẻ của Lương vương, y còn có chút nghi ngờ khi thấy ta chọn nhiều người.
Nhưng y biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng không dám nhiều lời.

Ta cứ như thế mà tiến vào kinh thành một cách vênh váo.

Người qua đường ngoảnh đầu lại nhìn ta bằng ánh mắt dị thường, thậm chí còn có người bình luận về ta.

Ta cau mày.

Có người nói....

"Thân là nữ tử, lại không đứng đắn."

Ta: "...."

Rõ ràng trưởng tỷ đã mở trường học cho nữ tử nhưng sao không khí trong kinh thành lại biến thành như thế này?

Xem ra nàng ta không được thuận lợi.

11.

Ta muốn đi đến phủ Trấn quốc công chúa.

Lương vương nói: "Trưởng tỷ đã được chuyển vào trong cung để dưỡng bệnh, đích thân thái hậu chăm sóc."

Ta cười như không nhìn hắn.

Y dường như đã quên chuyện y nói lúc trước, trưởng tỷ ta ở trong phủ.

Lương Vương dũng cảm nói: “Tỷ tỷ, ngươi không tin ta sao?”

Lòng ta nghĩ: cho dù có hãm hại ta, vì Thẩm Thanh Bích ta cũng sẽ nhảy xuống.
Vì thế ta quay đầu sang tiểu tướng Bạch Chu bên cạnh dặn dò: "Bắt Trì Uyên cùng quận chúa Gia Thục đến đây."

Lương vương kinh ngạc nhìn ta: "Nhị tỷ!"

Ta quay lại nhìn hắn: "Thế nào, hại trưởng tỷ ta không phải là bọn họ sao?"

Chuyện này không phải là do y kể cho ta nghe sao?

Lương vương gấp đến mức trên đầu đổ mồ hôi: "Bọn họ thân phận đều cao quý, làm như thế không khỏi mất mặt..."

Ta trực tiếp lấy roi ngựa đánh y, khiến khuôn mặt trắng mịn của y bị bầm tím.

"Nhị tỷ?!" Y sợ hãi nhìn ta.

Tựa như y không thể ngờ ta không có một chút thương cảm?

Buồn cười, rõ ràng là không có tình cảm chị em sao lại phải diễn.

Cũng chỉ có Thẩm Thanh Bích mới bị lừa bởi những hành động vụng về của y.

Ta cười mỉa mai: "Thân phận cao quý? Nếu không có trưởng tỷ, bọn họ đều là những nô ɭệ mất nước."

Đôi mắt đầy kinh hãi cùng thương tâm dần thu lại.

Y cúi mắt, bộ dạng đáng thương.

"Gia thục ở trong phủ.... nhưng Trì Uyên đã ra khỏi thành nửa tháng nay, sợ là Nhị tỷ phải thất vọng rồi."

Ta xoay qua dặn phó tướng: "Trước tiên bắt Gia Thục đến đây."

Bạch chu nói:"Mạt tướng tuân mệnh."

Sau trận roi kia Lương vương phải để hạ nhân đến xử lý vết thương.

"Vốn tưởng Nhị tỷ ở đất phong nuôi ngựa rong chơi, không nghĩ đến hiện giờ đã xây một đội quân vũng mạnh như vậy."

Ta quay đầu lại nói: "Ồ, vậy chúng ta vào cung xem, Hoàng thượng cùng Thái hậu muốn trừng phạt ta tội gì."

Y ôm má, ánh mắt nhìn ta dần dần trở nên oán hận.

"Yên tâm, ta sẽ tiến cung cùng Nhị tỷ!"

Bởi vì vào cung phải xuống ngựa, bỏ áo giáp, cũng không thể mang theo tùy tùng.

Có lẽ y cảm thấy ta xong đời rồi.

12.

Trước khi vào cùng, "một trăm tên trai lơ" của ta đều bị chặn lại ở bên ngoài hoàng thành.

Ta theo quy cũ cởi áp giáp, xuống ngựa mang theo hai nữ kị Kim Ngọc cùng Trân Châu vào cung.

Đi vào đại điện rộng lớn, ngồi trên ghế là lão yêu bà Thái hậu cùng với hoàng hậu trẻ tuổi bên cạnh.

Lương vương mang theo vết thương trên mặt đi lên trước.

Khuôn mặt y kích động: "Khởi bẩm Thái hậu, hoàng hậu nhị tỷ đến thỉnh an."

Ta không có hành lễ.

Thái hậu giận dữ: "Thanh Ninh! Là ngươi đánh vào mặt đệ đệ của mình sao?"

Lương vương vội nói: "Thái hậu bớt giận, lúc trước thần cùng Nhị tỷ có chút hiểu lầm mới.... nhưng Nhị tỷ đã vào cung, mọi hiểu lầm đều được giải quyết xong rồi."

"Thái hậu nói: "Con ngoan, đã để ngươi tủi thân rồi."

"Nhi thần không có tủi thân...."

Ta tìm một cái ghế ngồi xuống: "Thế nào, hay là ta lui ra bên ngoài, để các ngươi diễn kịch nhé?"

Thái hậu vỗ tay lên ghế: "Láo xược! Ngươi nhìn lại mình xem! Ngươi trông như thế nào! Ở tuổi của ngươi lại không kén phò mã, lần này quay về kinh nhưng lại mang theo năm nghìn trai lơ! Ngươi nói cho ai gia biết, đây có phải là sự thật không?"

Ta nở nụ cười: "Đương nhiên tin này là giả. Đây là tư binh của nhi thần."

Thái hậu lạnh lùng nói: "Hoang đường, ngươi từ nhỏ không học hành đàng hoàng, có thể xây dựng tư binh sao. Ngươi không biết tốt xấu, ai gia sẽ giấu chuyện này cho ngươi."

Ta nhìn bà ta.

Thái hậu suy nghĩ một chút, đứng lên nói:"Thủ hạ của ngươi là Nhiễm Mục, là hậu duệ của Nhiễm thị tiền triều, dù hắn có đẹp đến mức nào đi nữa thì ngươi cũng không nên tham lam mà giữ bên cạnh.

Ta nói: "À? Đây là Thái hậu muốn nói ta nên xử lý hắn sao?"

"Đương nhiên là đưa vào kinh thành, giao cho Hoàng đế! Về phần ngươi, tuy là hoang đương nhưng dù sao cũng là trưởng công chúa cao quý. Chỉ cần ngươi nghe theo ai gia, lần này ở lại kinh thành chọn một vị phò mã chuyện này coi như cho qua."

Chuyện này ta đã sớm đoán được.

Đây là chiến thuật bà ta thường dùng, lấy lùi làm tiến,

Chỉ cần không gọi mưu phản thì sẽ không là mưu phản, chẳng khác nào nói ta ngừng mưu phản,

Nếu như ta nghĩ bà ấy đã tha thứ và mất cảnh giác ta sẽ trở lòng cái gai trong lòng bà ta.

Ta quay qua nói: "Có thể."

Bà ta vui vẻ.

Ta nói: "Hôn sự của ta phải do trưởng tỷ sắp xếp."

Thái hậu nói:" Sức khỏe của nàng ta...."

Ta lắc đầu: "Thái hậu chớ có nói cái gì mà sức khỏe của trưởng tỷ ta không tốt."

Lúc này bên ngoài điện có người hét lên.

Thái giám hoảng sợ chạy vào.

"Thưa, Thái hậu! Vạn An trưởng công chúa cho người bắt trói quận chúa Gia Thục ạ!"

Thái hậu kinh hãi: "Thẩm Thanh Ninh!"

"Thái hậu, người nhìn xem, ta có giống quân mưu phản không?"

Bà ta gay gắt nói:"Vớ vẩn!"