Con Rể Quyền Quý

Chương 679



Chương 679:





Phòng thẩm vấn vốn dĩ đã nhỏ, lúc này đã chật cứng người.





Cục trưởng Triệu nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền đến, nhìn về phía cửa, chỉ thấy trong tâm mắt xuất hiện ba bóng người trẻ tuổi.





“Cậu… Cậu Kha, cô Trình, sao hai người lại ở đây?” Khi Cục trưởng Triệu nhìn thấy Kha Khương Bân và Trình Giai Hạ, lập tức trên mặt bày ra nụ cười vui vẻ.





Trình Giai Hạ là cô chủ của nhà họ Trình, Cục trưởng Triệu, với tư cách là trưởng đồn cảnh sát Lạc Hà đương nhiên không thể không quen biết. Còn Kha Khương Bân, bố nuôi của anh ta là lãnh đạo cấp cao nhất của tỉnh Ninh Thuận, Tiêu Trọng.





Cả hai người này đều không phải là thứ mà Cục trưởng Triệu có thể chọc vào nổi.





“Cục trưởng Triệu, theo như lời ông nói, tôi không nên đến sao?” Kha Khương Bân nhìn Cục trưởng Triệu cười khinh bỉ.





Cục trưởng Triệu vội xua tay: “Cậu Kha, tôi không có ý đó.”





“Vậy ý của ông là gì?”





Kha Khương Bân hỏi: “Tôi để cho họ bắt người, Cục trưởng Triệu ông bây giờ lại bảo thả. Đây rõ ràng là ông không coi Kha Khương Bân tôi đây ra gì.”





Cục trưởng Triệu nhìn ba người Kha Khương Bân trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử.





Một bên là người bị cậu Kha đòi bắt giữ, cô Trình Giai Hạ cũng cùng phe với họ, bên kia cậu Trình, Trình Tiêu lại đòi thả người, hai bên dù đắc tội ai thì cục trưởng Triệu cũng sẽ không có kết quả tốt.





Khi cảnh sát Thành phố Châu Xuyên nhìn thấy Trịnh Sâm, vẻ mặt khó hiểu: “Người này không phải bị chúng tôi áp giải đến trại giam thứ hai sao? Làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?”





“Ông đây không có tội, bắt cái gì Trịnh Sâm khinh thường liếc nhìn viên cảnh sát Thành phố Châu Xuyên: “Các người không biết ông đây bị vu oan sao?





Người âm mưu hãm hiếp thực sự là tên họ Trương này.”





“Mặc dù vậy, chúng tôi là đơn vị xử lý. Ngay cả khi anh thực sự được trắng án và được trả tự do, cũng phải thông qua sự chấp thuận của đơn vị chúng tôi”





Viên cảnh sát dẫn đầu Thành phố Châu Xuyên hét lên: “Người này tự ý vượt ngục, mau bắt anh ta lại”





“Bố nuôi của tôi là Tiêu Trọng, ai dám động vào anh ta?”





Kha Khương Bân bước đến trước mặt Trịnh Sâm, lớn tiếng nói.





Hai chữ Tiêu Trọng, trong toàn bộ giới chính trị Ninh Thuận là sự uy hiếp, không ai có thể bỏ qua tên của lãnh đạo cao nhất Ninh Thuận. Tuy nhiên, loại uy hiếp này hôm nay là vô ích khi đối mặt với cảnh sát Thành phố Châu Xuyên.





Các nhân viên cảnh sát mà Thành phố Châu Xuyên phái tới hôm nay đều là những người ưu tú của Sở cảnh sát Thành phố Châu Xuyên, trước khi họ ra mặt, cảnh sát trưởng đã giao.





phó rằng phải đưa Trương Thác về. Cho dù là nhân vật lớn là khó, miễn là Trương Thác không làm sai lâm, họ không cần phải sợ bất kỳ sức mạnh nào.





Khi cục trưởng cục cảnh sát Thành phố Châu Xuyên nói ra lời này, là vẻ tràn đầy tự tin, có lẽ ông ta là người biết Trương Thác hiện tại ở Thành phố Châu Xuyên có thực lực lớn như thế nào.





Lần trước đã khiến nhóm người trung tâm nhất thành phố tự mình chạy tới, Cảnh sát trưởng Thành phố Châu Xuyên tự tin rằng, chỉ cần bảo vệ tốt cho Trương Thác, cho dù xúc phạm đến quan chức lớn nhất, ông ta nhất định sẽ không có việc gì, thậm chí còn có thể được khen thưởng.





“Dù bố nuôi của anh là ai, cũng không thể giữ một kẻ vượt ngục”





Cảnh sát dẫn đầu cục cảnh sát thành phố Châu Xuyên hét lên: “Bắt Trịnh Sâm”