Con Rể Quyền Quý

Chương 638



Chương 638:



Ông cụ Lâm từ đầu đến cuối biểu hiện rất bình tĩnh, nếu như cả Diêm Vương sống cũng không chữa được bệnh của mình thì bất kỳ ai trên thế giới đến xem, cũng đều vô dụng.



Từ Uyển cảnh cáo Vương Anh Tuấn: “Anh đừng có nói xăng nói bậy nữa”



Vương Anh Tuấn lắc đầu: “Tôi có nói xăng bậy hay không, Trương Thác này rõ ràng nhất, không thì để tôi dùng biện pháp của Tây y xem cho ông Lâm là biết ngay thôi”



“Không cần thiết, tôi tin tưởng chồng mình” Lâm Ngữ Lam vãn luôn không nói chuyện, lúc này nhịn không được mở miệng.



“Lâm Ngữ Lam, cô đừng có tự tin mù quáng như thế, chồng cô dù gì cũng chỉ là tự học, không thể sánh với Vương Anh Tuấn đã được đào tạo tốt. Để Vương Anh Tuấn khám cho ông Lâm cũng chẳng có gì to tát cả, không có việc gì thì tốt, nếu như có vấn đề gì, Vương Anh Tuấn cũng có thể kịp thời xử lí tốt” Lưu Linh Chỉ nói.



“Đúng, để cho tôi khám xem, dù gì mấy thứ Đông y này không có căn cứ khoa học, rất khó nói” Vương Anh Tuấn nói lại lần nữa.



Trương Thác đặt đũa xuống, nhìn về Vương Anh Tuấn: “Anh thật sự cho rằng, Tây y tốt hơn Đông y?”



Cho tới nay, đối với vấn đề Tây y hay Đông y tốt, mọi người đều đang tranh luận, nhưng Trương Thác cho rằng mỗi ngành có chỗ tốt riêng, Tây y có thể làm phẫu thuật, Đông y cũng có thể. Đông y có thể dùng thuốc để chữa bệnh cho người, Tây y cũng có thể. Nói cho cùng, Đông y và Tây y có khác biệt, đó là bởi vì y thuật của thầy thuốc không đủ giỏi, cho dù là Đông y hay Tây y, tuy khác đường nhưng cùng mục đích là để cứu người, hơn nữa là dùng thuốc cứu người.



Trên thế giới này, những loại dược liệu được biết đến cũng chỉ có từng đấy, Đông y dùng, mà Tây y cũng dùng dần hình thành sự chênh lệch giữa Đông y và Tây y.



Dưới cái nhìn của Trương Thác, Đông y và Tây y không khác nhau, nhưng cố tình bây giờ lại có người không ngừng hạ thấp Đông y.



Một câu hai câu, Trương Thác có thể nhịn, nhưng cứ luôn nhắc đi nhắc lại, Trương Thác cũng có chút tức giận.



Dù sao Trương Thác cũng đã từng theo người học Đông y, hơn nữa còn đồng ý với người đó sẽ đem Đông y tiếp túc truyền thừa lại.



Vương Anh Tuấn giương cao đầu: “Không phải tôi cho rằng Tây y tốt hơn Đông y mà là chứng cứ khoa học. Theo thí nghiệm lâm sàng của chúng tôi, có 80 phần trăm chứng bệnh mà Đông y không thể chữa được”



“B2 Trương Thác nhíu mày: “Chứng bệnh lâm sàng? Không biết là chứng bệnh lâm sàng nào?”



“Đây không phải là điều anh nên quan tâm”



Vương Anh Tuấn nhún nhún vai: “Nếu như anh có ý kiến, hai ta có thể so tài một chút”



“Đúng vậy, không phục thì so tài” Lưu Linh Chỉ ở một bên phụ họa.



Trương Thác gật đầu: “Được, anh muốn so kiểu gì?”



Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam bất ngờ nhìn Trương Thác, đối với hiểu biết của cô về Trương Thác, Trương Thác sẽ không dễ dàng so tài với người khác như vậy.



“Rất đơn giản”



Vương Anh Tuấn búng tay: “Chúng ta nói từ nấy tới giờ đều liên quan đến thân thể của ông Lâm, không bằng liên lấy thân thể của ông Lâm đến xem”



“Khám bệnh sao? Không có ý nghĩa”



Trương Thác bày ra một bộ dáng không có hứng thú: “Hơn nữa ở Đại Nam của chúng tôi cũng không có việc dùng thân thể của bậc cha ông làm đối tượng để so tài. Nếu không chúng ta đổi phương pháp khác, được không?”



Trong mắt Vương Anh Tuấn hiện lên sự không vừa lòng, sau đó lại hỏi: “Được, vậy anh nói xem, anh muốn so như thế nào?”



“Đơn giản, y thuật, mục đích cuối cùng là vì cứu người, vậy hai người chúng ta xem xem bản lĩnh cứu người của ai cao hơn, như thế nào?” Trương Thác đề nghị.