Con Rể Quyền Quý

Chương 395



Chương 395:





“Một nghìn mét vuông.” Dì ba Thu Vũ tiếp tục nói: “Anh cả, đây rõ ràng là anh hai mang lại lợi ích cho anh rồi, néu xây dựng một bãi đậu xe lập thể, vậy phải trên dưới máy tầng, tính ba tầng trước, một chiếc xe để khoảng tám đến chín mét vuông, một nghìn mét vuông, một tầng để được một trăm chiếc, ba tầng ba trăm chiếc, bây giờ trung tâm thành phố thu phí đậu xe, một tiếng mười lăm ngàn, một tiếng đầu thêm bảy ngàn, theo đó mỗi ngày thập nhất thu nhập một chiếc xe là một trăm bảy mươi lăm ngàn, ba trăm chiếc xe là năm mươi hai triệu rưỡi!”





Thím hai Thu Vũ nói xong, lấy điện thoại ra, đặc biệt chỉ cho cha Thu Vũ vị trí mảnh đất đó, quả nhiên nằm trong trung tâm thành phố, ở đó ngày nào xe cũng chật ních, không có chỗ đỗ xe.





Trong mắt cha Thu Vũ, xuất hiện ý định mạnh mẽ.





Nếu như một ngày có thể kiếm được năm mươi triệu, vậy một năm sau đó, có thể thanh toán tiền vay, nửa năm thứ hai có thể hồi vốn, nửa năm tiếp kiếm lãi, lợi nhuận một năm…..





“Đây là việc tốt, đây là việc tốt, chú hai, chú thật là phúc tinh của tôi! Mảnh đất này ba tỷ rưỡi, không đắt, không đắt!” Cha của Thu Vũ tỏ ra rất kích động.





“Ha ha.” Chú hai Thu Vũ cười nhẹ hai tiếng: “Anh muốn dùng, mảnh đất này bồn tỷ hai anh lấy đi, quá trình vay em sẽ giúp anh.”





Thu Sương cũng mở lời: “Đúng đó bác cả, bác nói xem bác bây giờ mở một cửa hàng có ý nghĩa gì, ngày nào cũng bận, bác phải có bãi đậu xe đó, hàng ngày đi quanh bãi đậu xe, một ngày thu nhập ba triệu rưỡi, bác không biết có bao nhiêu người muốn mảnh đất đó từ trong tay bố cháu, bố cháu vốn khốn bán.”





“Anh cả, em cảm tháy việc làm ăn này không tồi, phù hợp với anh.” Dì ba của Thu Vũ nói.





“Phù hợp, phủ hợp!” Cha Thu Vũ gật đầu liên tiếp: “Nhưng chú hai, để tôi nói rõ với chú, nhà chúng tôi bây giờ, tính lại cũng mới hơn ba tỷ, hay là chuyển quyền sở hữu cửa hàng đó lại cho chú.”





“Không sao cả.” Chú hai Thu Vũ xua tay: “Mảnh đất đó lúc trước tôi mua bốn tỷ hai, bây giờ để cho anh bằng giá, không kiếm tiền của anh, người một nhà mà, cũng không tính cặn kẽ như vậy, cửa hàng đó, tính anh hơn một tỷ là được rồi.





“Được, được!” Cha Thu Vũ lộ vẻ kích động.





“Anh cả, anh hai đã nói vậy rồi, anh cũng hãy tùy ý bày tỏ một chút, uống một ly rượu, ký hợp đồng rồi, miếng đất đó hôm nay thuộc về anh, sớm xây dựng, mau chóng kinh doanh kiếm tiền nhé.” Dì ba của Thu Vũ tiếp tục nói.





Thu Vũ nhìn ánh mắt của Trương Thác đang ngồi bên cạnh.





Trương Thác chậm rãi ăn một miếng thức ăn: “Ký hợp đồng gì, có chút vội vàng thì phải?”





Trương Thác nói xong, nhìn về phía cha Thu Vũ: “Chú, ba tỷ rưỡi không phải là con số nhỏ, chú đừng để bị lừa bởi chút lời ngon tiếng ngọt!”





“Cậu có ý gì!” Chú hai của Thu Vũ đập tay một cái xuông bàn, trừng mắt nhìn Trương Thác.





“Tôi nói cậu đang làm gì vậy?” Cô ba của Thu Vũ cũng rất bắt mãn: “Gia đình chúng tôi đang nói chuyện thì liên quan gì đến cậu? Cái gì gọi là lời ngon tiếng ngọt, cái gì gọi là che mắt? Hôm nay cậu phải nói rõ ràng cho tôi!”





Sắc mặt Thu Sương tối sầm lại: “Bác à, nếu bác không TY H TRE TẾ: dc huy Ôi LÁ DEUA SÊ Số muôn mảnh đât này, cũng có rât nhiều người muôn. Cha cháu cũng là nể mặt người nhà nên mới để cho bác chuyện tốt này. Miếng đất này cũng không phải chúng cháu cầu xin chú mua nó.”





Cha của Thu Vũ có chút khó xử nhìn Trương Thác: “Cậu Trương à, đây là việc riêng của gia đình tôi, cậu tốt nhát đừng tham gia nữa, có được không?”





Trương Thác phớt lờ lời nói của họ, tiếp tục nói: “Một chỗ đậu xe thực sự chỉ cần từ tám đến chín mét vuông là đủ rồi. Nhưng nó chỉ là một chỗ đậu xe đơn giản, còn phải tính đến đường dốc, đường xe chạy, chịu lực lên xuống, một bãi đỗ xe lập thể, diện tích trung bình của mỗi vị trí đậu thì ít nhất cần 3000 đến 5000 mét vuông đất. Còn nữa, tiền bảo dưỡng hàng năm cũng không phải là con số nhỏ. Mọi người đều phải cân nhắc đến những vấn đề này.”





Lời nói của Trương Thác khiến cha của Thu Vũ chọt giật mình: “Mỗi chỗ để xe 35 mét vuông? 1.000 mét vuông đó, chỉ có 30 chỗ đậu xe, tiền lãi hàng năm thu lại đã nhỏ hơn mắy lần!”





“Chú ý, tôi chỉ nói về những chỉ phí cơ bản.” Trương Thác nhắc nhở.





“Thu Vũ, bạn của em rốt cuộc là có ý gì, cậu ta chỉ là một nhân viên tiêu thụ, còn hiểu biết nhiều hơn chúng ta sao?”





Thu Sương trực tiếp đứng dậy, rõ ràng là đã nổi cơn tam bành.