Con Rể Quyền Quý

Chương 2900



Chương 2902

Thân thể của Hắc Hổ lớn trăm mét, trong chớp mắt đã xuất hiện trên bầu trời thành Lục Đô, một con quái vật lớn như thế xuất hiện, lập tức khiến cho bên trong thành Lục Đô không ngừng vang lên tiếng kêu khiếp sợ.

Ánh mắt của Hắc Hổ gắt gao nhìn chăm chăm Trương Thác, bởi vì vừa rồi một kiếm mà Trương Thác chém ra kia, chém đến trên người Hắc Hổ, đây là Trương Thác cố ý làm thế.

“Hai người kia vào thành, bà đi tóm lấy, đừng để họ chạy mất”

Trương Thác trầm giọng nói với Thiên Nhã Trúc.

Trần Thanh Sơn này, Trương Thác hoàn toàn không quan tâm, nhưng Hắc Hổ thì khác, ở trong mắt Trương Thác thì thực lực của Hắc Hổ này mạnh hơn Trần Thanh Sơn không biết bao nhiêu lần.

Trần Thanh Sơn đã làm tốt tư thái phòng ngự, hoàn toàn không ngờ đến một kiếm này của đối thủ lại là giả, khi ông ta phát hiện còn chưa kịp nghĩ gì thì Hắc Hổ đã xuất hiện.

Trong chớp mắt khi Hắc Hổ xuất hiện đã khiến Trần Thanh Sơn ý thức được, một kiếm kia của đối phương là hướng về phía Hắc Hổ, phát hiện điểm này khiến trong lòng Trần Thanh Sơn nảy sinh tức giận, trong quá trình đối chiến với ông ta, mục tiêu của anh lại là một dã thú biến dị khác.

Chỉ là lúc này hiển nhiên Trương Thác không chú ý đến dáng vẻ tức giận của Trần Thanh Sơn, hoặc là nói tất cả sự chú ý của anh đều tập trung ở trên người con Hắc Hổ kia.

Ánh mắt của Hắc Hổ cũng nghiêm túc khóa chặt trên người Trương Thác, Hắc Hổ có thực lực cấp bậc tôn chủ, cũng có linh trí, nó đã từng gặp qua Trương Thác, cũng rõ ràng ánh kiếm vừa làm bị thương mình là đến từ người này.

Kiếm trong tay Trương Thác lại một lần nữa ngưng tụ.

Hắc Hổ há to miệng phát ra tiếng rít, tiếng gầm giận dữ của nó vang vọng toàn thành, một số người có lá gan hơi nhỏ, cơ thể không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

“Mày muốn đánh với tao à?” Trương Thác mở miệng nói với Hắc Hổ, anh biết Hắc Hổ có thể nghe hiểu được lời mình nói.

Hắc Hổ lại một lần nữa phát ra tiếng rít, cơ thể khổng lồ của nó nằm sấp trên không trung, đây là điềm báo khi động vật họ nhà mèo muốn tấn công.

Bắp thịt trên người Hắc Hổ căng cứng, một khi va đập vào sẽ tạo thành một lực đánh mạnh, khủng khiếp như mười mấy chiếc xe chạy như bay.

Trong lúc Hắc Hổ đang làm động tác chuẩn bị công kích, một tiếng huýt sáo vang lên, tiếng huýt sáo này lập tức khiến cho Hắc Hổ đang chuẩn bị tấn công kia, cái gì cũng không để ý đến nữa, lập tức quay đầu, sau đó nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Nhìn thấy Hắc Hổ biến mất, Trương Thác không cần nghĩ cũng biết, tiếng huýt sáo này đến từ Cổ Lực Đơn.

Ánh mắt Trương Thác hướng xuống phía dưới tìm kiếm, cũng không nhìn thấy bóng dáng Cổ Lực Đơn đâu, ngược lại là Thiên Nhã Trúc dùng tay ra hiệu cho mình, nói với anh sự việc đã hoàn thành.

Trương Thác khẽ gật đầu, từ đầu đến cuối đều không để ý đến Trần Thanh Sơn, đi thẳng xuống dưới.

Loại cảm giác bị khinh thường này khiến cho Trần Thanh Sơn vô cùng nổi nóng, nhưng ông ta lại chẳng có biện pháp nào, thấy Trương Thác bay về phía phủ thành chủ, Trần Thanh Sơn cũng không nói gì thêm nữa, ít nhất mục đích cản hai người này đi đã đạt được, chẳng qua Trần Thanh Sơn cũng không rõ ràng, con trai của mình vừa rồi ở ngay trong bụng Hắc Hổ kia, mà Cổ Cơ đã bị người ta đưa đi.

Trương Thác đi vào phủ thành chủ, được Thiên Nhã Trúc dẫn đến bên trong một mật thất, Cổ Cơ và lão già kia bị Thiên Nhã Trúc giấu ở chỗ này, vì đề phòng một lần nữa lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Cổ Cơ và lão già đều do Thiên Nhã Trúc toàn quyền tiếp quản.

Lại một lần nữa nhìn thấy Trương Thác, Cổ Cơ và lão già kia đều có sắc mặt khó coi.

“Làm gì mà bày ra sắc mặt khóc tang thế?” Trương Thác mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

“Nếu như không phải vì chạy thoát thân, hai người cũng sẽ không chạy về nhỉ, hiển nhiên vừa rồi là tôi cứu được hai người, không đúng à?”

Ông lão bày ra dáng vẻ chấp nhận số mệnh.

“Rốt cuộc cậu muốn như thế nào?”