Con Rể Quyền Quý

Chương 2862



Chương 2864

Một lần ra tay này của anh chính là một chiêu hung ác, hoàn toàn không có bất cứ ý định thăm dò nào, lúc này, trong lòng anh cũng vô cùng nôn nóng, anh rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Hoàng Công Hoán này, về phần lý do mà anh ta nói, anh ta đã ở nơi này mấy năm gì đó, Trương Thác hoàn toàn không tin.

Mười mấy đường kiếm mang màu tím xuất hiện từ trong tay anh.

Phải biết rằng, Trương Thác của hiện tại đã sở hữu sức lực có thể chiến đấu một trận với cao thủ cấp bậc tôn chủ, tuy rằng hiện tại không có chiến linh hỗ trợ, cũng không có lĩnh vực như Ẩm Nguyệt Diệu Nhật gia trì, nhưng sức chiến đấu mà anh có thể thể hiện ra, cũng không phải là thứ mà Khống Linh bình thường có thể so sánh được.

Kiếm mang màu tím tới từ Diệt Thế Ma Kiếm. Hiện giờ, mỗi một kiếm của anh đều là Diệt Thế Ma Kiếm. Tuy rằng không thể phát huy uy lực của nó đến mức lớn nhất, nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.

Dưới hơn mười đường kiếm mang màu tím, Hoàng Công Hoán chỉ có thể chống đỡ, phía trước ngưng tụ ra màng khí, nhưng khi đường kiếm thứ bảy bổ tới, màng khí phía trước anh †a đã hoàn toàn vỡ nát, đường kiếm thứ tám có thể lấy mạng của anh ta, cũng ngay đúng lúc này, kiếm mang màu tím hoàn toàn biến mất.

Bóng người của Trương Thác xuất hiện trước mặt Hoàng Công Hoán: “Nào, nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàng Công Hoán nhìn chằm chằm vào Trương Thác ở trước mặt, nuốt một ngụm nước bọt, rồi đáp một cách khó nhọc: “Cậu thật sự là Trương Thác sao?”

Trương Thác nhún vai: “Không thể giả được.”

Trên gương mặt của Hoàng Công Hoán lộ ra một tia hổ thẹn: “Không ngờ vậy mà cậu lại mạnh mẽ đến mức độ này rồi, tôi vốn cho rằng trong năm năm này, thực lực của tôi đã đạt đến một mức độ tột đỉnh rồi chứ, nhưng lại chưa từng nghĩ, cậu vượt qua tôi nhiều như vậy”

“Năm năm..” Ánh mắt của Trương Thác liếc nhìn xung quanh: “Năm năm này, anh vẫn luôn ở đây sao?”

“Đúng thế” Hoàng Công Hoán gật đầu.

Trương Thác hỏi: “Chưa từng nghĩ đến việc rời đi sao?”

Hoàng Công Hoán trả lời: “Đương nhiên đã từng nghĩ rời đi, nhưng tôi không thể nào ra khỏi nơi này được.”

Anh ta nói đến đây, vẻ mặt cô đơn, nhìn ra xung quanh rồi lên tiếng nói: “Cậu cũng vừa mới phát hiện ra rồi đấy, chúng ta đang nằm trong một trận pháp nào đó, cho dù cậu có đi như thế nào, đi xa bao nhiêu, vẫn không thể rời khỏi ngọn núi lớn này, cũng không thể tiến vào được đạo quán kia. Năm năm này, tôi chưa từng có một ngày nào không muốn rời khỏi đây, nhưng hoàn toàn không làm được, đúng rồi, cậu vừa nói, mới nhìn thấy tôi rơi vào trong cột sáng, là có ý gì?”

Sau khi Trương Thác giải thích sự việc một hồi, Hoàng Công Hoán lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Nói như vậy, từ góc độ của cậu thì tôi vừa mới rơi vào trong cột sáng được mười lăm phút. Trong mười lăm phút này, mà nơi này đã trải qua năm năm, lẽ nào thời gian ở đây không giống với ở bên ngoài?”

Trương Thác lắc đầu, chẳng hề hé răng.

“Đây rốt cuộc là nơi nào?” Trong mắt của Hoàng Công Hoán lộ ra vẻ kinh hoàng: “Lẽ nào, đây chính là nhà giam mà bọn họ nói sao? Nhưng cho dù là nhà giam, cũng chỉ là nhốt người lại mà thôi, làm sao có thể thay đổi thời gian được?”

Trương Thác hít một hơi thật sâu: “Để tôi xem xét trước đã, tôi cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Anh nói xong, cả người tiếp tục bay về nơi đạo quán đang ở, mà Hoàng Công Hoán thì lại đi theo phía sau.

Trương Thác đi đường với tốc độ cao nhất, liên tục chừng hai tiếng đồng hồ, tất cả vẫn chưa có bất kỳ sự thay đổi gì, đạo quán đó vẫn cách đỉnh núi của hai người như cũ, như thể chưa từng có gì xảy ra.

“Xem, nơi này chính là như vậy đấy” Hoàng Công Hoán lên tiếng: “Đừng tiếp tục đấu tranh nữa, tôi đã thử năm năm rồi, gần như mỗi một năm đều làm ra chuyện như vậy, nhưng sự việc chưa từng phát sinh bất kỳ sự thay đổi gì”

Trương Thác dừng lại, trầm ngâm một hồi, sau đó đột nhiên xoay người, nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Thánh chủ, sao ông lại ở đây?”