Con Nhà Giàu

Chương 448



Trong lòng Trần Cận Đông sao có thể không khó chịu kia chứ?

Nhưng Trần Lạc Thần ở lại, nhất định sẽ cho Mạc Trường Không cái cớ để đối phó nhà họ Trần.

Dù rằng bây giờ nhà họ Trần thật sự có thể liều mạng một mất một còn với Mạc Trường Không, nhưng bọn họ nhất định sẽ bị thương nặng.

Cơ nghiệp sẽ lung lay sắp đổ, thế thì không còn khả năng tiếp tục chống chọi lại với Thái Dương Minh.

Dưới tình trạng vô vọng không tìm thấy được bình an, nhà họ Trần có khả năng tồn tại bao lâu?

Mà nếu Lạc Thần đi, thật sự có thể tranh thủ kéo dài thời gian tối đa cho nhà họ Trần.

Trần Cận Đông cũng hiểu được ý của con mình khi làm như vậy.

Nhưng mà, sau khi con ông rời khỏi sự bảo vệ của gia tộc, con đường sau này sẽ rất khó đi, Mạc Trường Không này và cả nhà họ Long chắc chắn sẽ không buông tha cho Lạc Thần.

Trần Cận Đông siết chặt nắm đấm.

Có thể nhìn ra được, lúc Trần Cận Đông nói ra những lời này, trong lòng ông ta đấu tranh giãy dụa đến cỡ nào.

“Tốt! Tốt lắm, không ngờ Trần Cận Đông ông có thể đối xử với chính con ruột của mình như vậy!”

Mạc Trường Không nhíu chặt mày lại.

Ông ta lập tức cười lạnh, nói: “Cuộc sống sau này vẫn còn dài, vậy chúng ta cứ chờ xem. Bác ba, chuyện hôm nay xem như tôi nể mặt bác, tôi tạm thời nhớ kỹ món nợ này với nhà họ Trần!”

Mạc Trường Không lạnh lùng nói xong, sau đó vung tay lên, trực tiếp rời đi.

Vì tài sản của nhà họ Trần, ngay cả con trai của mình mà Trần Cận Đông cũng có thể đuổi ra ngoài.

Mà nếu mình tiếp tục chèn ép, Trần Cận Đông kia nhất định sẽ điên lên.

Nếu thật sự đối kháng thẳng tay với ông ta, hơn nữa còn dùng hết sức mạnh của nhà họ, cũng đủ cho Mạc Trường Không này mệt mỏi.

Bởi vậy, nếu tiếp tục nán lại, trên cơ bản sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.

Nhưng mặc dù Trần Lạc Thần này rời đi khiến ông ta không có cớ nào gây sự, nhưng Mạc Trường Không vẫn thầm hiểu, Trần Lạc Thần vẫn là lợi thế lớn nhất để sau này ông ta nuốt trọn nhà họ Trần.

Cho nên, Mạc Trường Không cũng không vội.

Bước ra khỏi bậc thang…

“Nhị trưởng lão, cứ buông tha cho nhà họ Trần như vậy sao? Tài sản của bọn họ cực kỳ khổng lồ, gấp mấy chục lần nhà họ Mạc mà ngài sáng lập ở tỉnh Long Giang!”

Lúc rời khỏi hải đảo.

Một tên thuộc hạ vội hỏi.

“Ha ha, sao tao lại không biết kia chứ, nhưng lúc này, chúng ta không cần thiết phải liều chết với nhà họ Trần, trong gia tộc cũng có rất nhiều phe phái căm thù tao, cho dù cuối cùng đấu thắng nhà họ Trần, đến lúc đó, tao sợ cũng không có thực lực lại bảo vệ cho nhà họ Mạc trước sự tấn công của các phe phái khác!”

“Cho nên, nếu muốn một công đôi việc, còn phải ra tay với thằng Trần Lạc Thần kia!”

“Truyền lệnh cho nhà họ Mạc ở Long Giang và tập đoàn tài chính mà mấy năm nay chúng ta bồi dưỡng ở nước H, bảo bọn họ theo dõi sát Trần Lạc Thần cho tao, nếu ai bắt được nó để giao lên, tao sẽ cho bọn họ phần thưởng muốn có được nhất!”

Nhị trưởng lão khẽ híp mắt lại, nói.

“Cứ như vậy đi, cho dù Trần Lạc Thần trốn đến chân trời góc biển, cũng đừng mơ thoát được, vẫn sẽ lọt vào tay chúng ta!”

Tên thuộc hạ cười gật đầu.

Vào đêm hôm đó.

Ở bến tàu cảng đảo.

Trần Lạc Thần vác trên lưng bọc hành lý, đi xuống từ trên thuyền.

Ngẫm lại hơn nửa năm nay, Trần Lạc Thần vô cùng cảm khái.

Cứ như đang nằm mơ vậy.

Từ một sinh viên nghèo hèn không có cái gì, đột nhiên lại trở thành con nhà giàu.

Mà bây giờ thì sao, ha ha, còn nghèo hơn trước kia.

Nhưng vì ích lợi lâu dài của gia tộc, Trần Lạc Thần biết mình nhất định phải làm ra hy sinh như vậy.

Trần Lạc Thần cũng không sợ những ngày sống nghèo khổ.

Điều Trần Lạc Thần lo lắng chính là, không biết mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không?

Mặc dù đang vào đêm tối, nhưng giờ phút này, bến tàu vẫn nhốn nháo tấp nập.

Trần Lạc Thần vừa đi ra ngoài, vừa dùng khóe mắt liếc nhìn về phía sau.

Ít nhất cũng có đến mười mấy người sớm đã theo dõi mình.

Chẳng lẽ, đêm nay mình sẽ chết tại đây?

Trần Lạc Thần siết chặt nắm tay.

Lúc ấy không sợ, nhưng khi giờ khắc tử vong thật sự ập đến, Trần Lạc Thần vẫn muốn sống sót.

Trần Lạc Thần lập tức bước nhanh hơn.

Mà mười mấy người sau lưng, trông người nào cũng không phải hạng tầm thường.

Chúng lập tức đuổi sát theo Trần Lạc Thần.

Két két két…

Từng ánh đèn xe sáng ngời, từng tiếng phanh dồn dập vang lên trên con đường cái cạnh một con vịnh ở cảng đảo.

Chúng ngăn cản Trần Lạc Thần đang chạy trốn ở giữa đường.

Sau đó thì cửa xe mở ra.

Một hàng vệ sĩ áo đen đi xuống.

Mà người cầm đầu không phải kẻ nào khác, rõ ràng chính là Long Tông Sơn.

Là ba của đám ba cậu chủ nhà họ Long.

“Ha ha, đây không phải là cậu chủ Trần sao? Vội vã chuẩn bị đi đâu?”

Trên mặt Long Tông Sơn lóe lên một nét hung ác.

“Nghe nói hôm nay cậu chủ Trần có tuyên bố sẽ rời khỏi nhà họ Trần, bọn tao còn không tin, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của mày, xem ra lời đồn này không phải là giả!”

Long Tông Sơn nói.

“Long Tông Sơn, chắc ông cũng chờ tôi lâu rồi, đừng có nói nhảm, ông muốn bắt tôi thì bắt đi!”

Trần Lạc Thần nhíu mày một cái.

“Cậu chủ Trần, mày biết không, nếu không phải tao phải tuân theo lệnh cấm thì bây giờ mày đã bị tao băm vằm thành ngàn mảnh, tao muốn cắt bỏ từng miếng từng miếng thịt của mày để tế cho Thiếu Vân!”

Sắc mặt Long Tông Sơn hết sức dữ tợn, mắt đỏ ké lên mà quát.

“Người đâu, bắt nó lại cho tao!”

Long Tông Sơn vung tay lên.

Bọn thuộc hạ lập tức lao về hướng Trần Lạc Thần.

Ong ong ong!

Bỗng nhiên, ngay đúng lúc này, từng tiếng gầm động cơ vang lên dữ dội.

Một chiếc xe việt dã đã được thăng cấp bỗng vọt đến từ bên đường.

Hơn nữa cũng lao thẳng đến Trần Lạc Thần đang bị bao vây chặt.

Bang bang phanh!

Chiếc xe việt dã lao thẳng một mạch nghiền nát chiếc xe con, vọt tới bên cạnh Trần Lạc Thần, một đôi tay thò ra kéo Trần Lạc Thần đi vào.

“Đuổi theo cho tao, bằng mọi giá cũng không được để bọn chúng chạy thoát!”

Long Tông Sơn rống to.

Cảnh tượng này xảy ra quá đột ngột, gần như chỉ trong chớp nhoáng.

Thừa dịp đèn xe làm lóa mắt mọi người, họ đã cứu Trần Lạc Thần thoát đi.

“Cậu chủ Trần, anh không sao chứ? Chúng tôi đã tới muộn!”

Giờ phút này, hai anh em Thiên Long Địa Hổ nói.

“Tôi không sao, may mà các anh tới đúng lúc!”

Trần Lạc Thần khẽ gật đầu.

“Đúng rồi, sao các anh đến đây? Là chị tôi bảo các anh tới đúng không?”

Trần Lạc Thần hỏi.

“Đúng, cô chủ Trần Bạch Lan đã sớm biết, nếu anh vừa ra khỏi Nam Dương, sẽ có người bắt đầu bao vây tấn công anh, cho nên phái chúng tôi tới tiếp ứng!”

“Cậu chủ Trần, sau này anh có tính toán gì không?”

Thiên Long Địa Hổ hỏi.

Không có cách nào, nếu có thể, hai anh em bọn họ cũng bằng lòng trợ giúp Trần Lạc Thần, ở lại bên cạnh bảo vệ anh.

Nhưng mà, hiện tại nhà họ Trần bị vô số ánh mắt theo dõi sát sao.

Không thể để Mạc Trường Không bắt được bất kỳ nhược điểm nào.

Cho nên giúp một lần còn được, nhưng không giúp được cả đời.

“Sau này tôi không còn là cậu chủ Trần, các anh vẫn nên gọi tôi là Trần Lạc Thần đi, tôi cũng không biết sau này thế nào, nhưng tôi muốn đến Tây Nam, tôi muốn đi tìm một người!”

Trần Lạc Thần suy tư một hồi.

Hiện tại muôn tiếng động đều đã tắt, nhưng Trần Lạc Thần cũng chợt nhớ tới một người trong đầu.

“Được, cậu chủ Trần, chúng ta hộ tống anh đến Tây Nam!”

Thiên Long Địa Hổ nói.

Ong ong ong!

Lại từng tiếng gầm động cơ vang lên.

Sau đó, họ nhìn thấy từng chiếc xe việt dã cũng được thăng cấp lao ra, bao vây lấy chiếc xe của Thiên Long Địa Hổ.

Hơn nữa nhìn cách lái xe của bọn chúng, những kẻ này đều không phải hạng tầm thường.

Con mẹ nó!

Thiên Long vội vàng quay vô lăng.

Mà lúc này, mấy chiếc xe kia lại đồng thời điên cuồng lao về hướng Thiên Long…