Con Đường Bá Chủ

Chương 901: Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật hiển uy



Ở Trung Tiên Giới, Ảnh Tộc nổi danh với thân pháp xuất quỷ nhập thần, cộng thêm Vũ Kỹ Phân Thân Hắc Ám vô cùng quỷ dị, nhờ đó bọn hắn giống như một gia tộc sát thủ.

Vì lẽ đó một khi lâm trận, cường giả Ảnh Tộc thường lập tức dung nhập vào hư không, tìm cơ hội ám sát mục tiêu.

Thậm chí từ đầu đến lúc này, Ảnh Tộc Trưởng là Ảnh Lão cũng chưa từng lộ diện.

Để lấy lại sĩ khí, Ảnh Tộc quyết tâm ám sát Mộ Sắc Vy, để trả thù cho tên Thiên Vương Hộ Pháp vừa bị nguyền rủa.

“Ngăn cản bốn nữ Tiên Tôn, để tạo cơ hội cho Ảnh Tộc ám sát!” Huyền Dạ Dũng cười gằn chỉ huy nói.

Hiển nhiên đây không phải là lần đầu bọn hắn liên thủ đối địch, nên phối hợp ăn ý vô cùng.

Chiến thuật của Dạ Ảnh Tinh và Lưu Quang Tinh rất đơn giản, cường giả của các thế lực khác ngăn cản cường giả mạnh nhất bên phía đối thủ, tạo khoảng trống cho tu sĩ Ảnh Tộc bí mật ám sát, làm rơi rụng đội ngũ của kẻ thù cho đến khi nào giết sạch thì thôi.

Lần này cũng không hề ngoại lệ.

Bọn hắn khóa chặt thân ảnh bốn nữ Tiên Tôn bên phía Bồng Lai Tiên Đảo, lợi dụng nhân số áp đảo để Ảnh Tộc thuận tiện ám sát và đánh lén.

“Nghe nói Loạn Thương Tôn giả sở hữu Thương Vực, để hai người chúng ta liên thủ đối phó nàng!” Lưu Vũ sắc mặt cười lạnh nói với Huyền Dạ Dũng.

“Không thành vấn đề!” Huyền Dạ Dũng gật mạnh đầu.

“Quang Minh La Hán, hiện!” Lưu Vũ ngửa đầu lên trời gầm thét một tiếng.

Chiếu…

Vô tận Quang Minh hội tụ mà về, một tôn La Hán khổng lồ xuất hiện, ánh sáng ngập trời chiếu rọi cả một vùng tinh không.

“Đó là Quang Minh La Hán sao? hình dạng không tệ, đủ tư cách trở thành thân thể của Quang Minh Thần Tướng!” Đứng trên thuyền, Lạc Nam nhìn chăm chú thân ảnh Lưu Vũ, ánh mắt tràn ngập hứng thú.

Nhưng mà, so với Lạc Nam…còn có một người hứng thú dữ dội hơn với Quang Minh La Hán.

“Hì hì, tên to xác nhìn không tệ, chẳng biết chịu được mấy đấm đây!”

Chỉ thấy Đình Manh Manh ánh mắt sáng rực cả lên, bất chấp một đám Tôn giả đang lao đến mình, nàng lại lao vụt đến Lưu Vũ, hiển nhiên là muốn đối kháng Quang Minh La Hán.

RỐNG…

Bên trong cơ thể, cổ lực lượng táo bạo phẫn nộ thét gào, sau đó lao khỏi thể xác nhỏ bé của Đình Manh Manh.

Một tiếng gầm như đến từ thời đại khai sơn lập địa bạo phát mà ra, Nghịch Sinh Pháp Thân chân đạo ngôi sao, đầu đội vũ trụ sừng sững mà ra, như một hộ vệ thần khổng lồ ngự trị sau lưng nàng.

“Phốc!”

Một đám Tôn giả trưởng lão vừa mới lao đến Đình Manh Manh đã bị thân thể khổng lồ của Nghịch Sinh Pháp Thân chấn bay, điên cuồng hộc máu, sắc mặt hoảng sợ.

“Nghịch Sinh Pháp Thân ngưng tụ từ Tôn Lực, chỉ sợ có thể solo với vài Thần Tướng của ta!” Lạc Nam ánh mắt trở nên ngưng trọng.

Thần Tướng của hắn chỉ là Vương Lực, một số còn là Tiên Lực…đối diện với Nghịch Sinh Pháp Thân toàn diện Tôn Lực, không hề đơn giản.

Đừng quên Nghịch Sinh Pháp Thân được tạo ra từ Nghịch Sinh Công, đây là một môn Đế Cấp Công Pháp.

Đế Cấp, không loại nào là hàng yếu, Nghịch Sinh Pháp Thân uy thế không cần nói cũng biết.

Lưu Vũ đang điều khiển Minh Quang La Hán kim sắc oai hùng của mình đánh đến Âu Dương Thương Lan, đột nhiên cảm giác được một cổ tinh không chấn động úp đến, nhất thời rợn cả tóc gáy.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đình Manh Manh đang hưng phấn tột độ lao vụt đến mình, Nghịch Sinh Pháp Thân ở sau lưng càng là như đang đội cả Vũ Trụ, một quyền hung hăng oanh đến, đơn giản mà thô bạo cực kỳ.

“Cái quỷ gì xảy ra?”

Lưu Vũ sắc mặt tái mét, đám Tiên Tôn phe mình đâu? Sao để thứ khủng bố này lao đến hắn?

Không thể trách bọn Tiên Tôn, Nghịch Sinh Pháp Thân xuất hiện quá đột nhiên, đem bọn hắn chấn bay ra ngoài đầu óc vẫn còn đang choáng váng.

Đã đến nước này, Lưu Vũ không thể nào tiếp tục công kích Âu Dương Thương Lan được nữa, đành phải cắn răng thống ngự Quang Minh La Hán chuyển sang tung ra một đấm.

ONG!

Như hai quả sao băng va đập, như hai vũ trụ đụng độ.

Quang Minh La Hán cùng Nghịch Sinh Pháp Thân hai quyền kích thẳng vào nhau.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không gian tan vỡ, hư không băng liệt, chấn một đám tu sĩ đang ở gần Lưu Vũ hộc máu thổ huyết, ngay cả vài tên của Ảnh Tộc núp trong hư không cũng bị văng ra ngoài, sắc mặt mộng bức.

Lưu Vũ bị đấm lùi lại vài bước, mà Đình Manh Manh cũng thế.

Hiển nhiên mặc dù Nghịch Sinh Pháp Thân mạnh mẽ, nhưng tiểu nha đầu mới vừa đột phá Tôn giả, còn Lưu Vũ đã là Địa Tôn thành danh lâu năm.

Hai bên va chạm, Đình Manh Manh có thể chiếm chút ưu thế là nhờ vào đẳng cấp Nghịch Sinh Công áp đảo.

“Ha ha, đánh được, ăn thêm Manh Manh một cước!” Đình Manh Manh nâng lên bàn chân đạp xuống.

ẦM ẦM ẦM…

Nghịch Sinh Pháp Thân nện xuống theo động tác của nàng, tinh không như bị san lắp thành bình địa.

“Khốn nạn, vì sao tiểu nha đầu này lại nhắm vào ta?” Lưu Vũ trong lòng điên cuồng mắng chửi.

Hắn cảm thấy mình bị bắt buộc nhận phải kèo khó, tiểu nha đầu hiếu chiến này xem bộ dạng còn khó nhây hơn Loạn Thương Tôn Giả Âu Dương Thương Lan.

Bất quá đã đến nước này, Lưu Vũ chỉ có thể chiến, điều khiển Quang Minh La Hán một cước tung ra, đối kháng chính diện.

Trong lúc nhất thời, hai hư ảnh khổng lồ quyền đấm cước đá, Đình Manh Manh và Lưu Vũ chiến đến long trời lỡ đất, chưa phân thắng bại.

Ở xung quanh hai người, không một tu sĩ nào bén mảng đến gần sợ gặp phải tai bay vạ gió, chỉ có thể tách nhau ra.

Lạc Nam khóe miệng co giật, nếu các tôn Thần Tướng của hắn mà gia nhập vào…chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Bất quá nhìn thấy La Hán Minh Quang chiến với Nghịch Sinh Pháp Thân ngang tài ngang sức, Lạc Nam càng thêm hứng thú với Dị Quang Minh này.

Chỉ có một mình La Hán Minh Quang nên có phần lép vế, nhưng khi vào tay Lạc Nam, nó sẽ có thêm các Dị Quang khác hỗ trợ, kết hợp thành Quang Minh Thần Tướng, đến lúc đó thực lực sẽ đạt đến một độ cao mới.



Lưu Vũ đánh giá sai lầm, Đình Manh Manh mặc dù khó nhằn, nhưng còn chưa đến mức nguy hiểm như Âu Dương Thương Lan.

Bởi vì lúc này đây, Huyền Dạ Dũng đang ngửa đầu hét ầm lên:

“Ta xxx con mẹ ngươi Lưu Vũ!”

Vốn dĩ Lưu Vũ và hắn quyết định liên thủ công kích Âu Dương Thương Lan, nào ngờ cả hai đang lao đến thì Lưu Vũ đột nhiên chuyển đổi mục tiêu khác.

Như vậy chẳng khác nào chơi Huyền Dạ Dũng hắn một vố đau, để hắn đơn thân độc mã đối chiến Âu Dương Thương Lan rồi.

Một mình đối chiến Loạn Thương Thiên Vương, chẳng khác nào ác mộng.

Thương Vực bùng nổ trấn áp màn đêm, hai tay cầm Ngân Dạ Song Thương mang theo sát cơ mãnh liệt đâm thẳng đến.

Huyền Dạ Dũng cũng đành cắn răng dùng Pháp Bảo Tôn Cấp của mình đón lấy.

Nhưng mà, đối diện với hắn là một vị tuyệt thế thiên nữ tinh thông cả tam tu.

Hồn Lực trong mắt Âu Dương Thương Lan như mũi khoan thần bí tập kích, Huyền Dạ Dũng tê dại cả da đầu, mất tập trung trong thoáng chốc.

Ngân Dạ Song Thương cầm trên hai tay chấn xuống, không gian như bị xuyên phá, Huyền Dạ Dũng mất thăng bằng lảo đảo, Hắc Ám tán loạn xung quanh cơ thể, thở hổn hển rút lui, hướng Lưu Vũ điên cuồng mắng chửi.

Mặc dù Ma Ấn phong ấn Ma Lực khiến thủ đoạn chiến đấu của Âu Dương Thương Lan bị hạn chế rất nhiều, nhưng bất kể là Thương Vực hay Ngân Dạ Song Thương đều là hàng khủng giúp nàng có thể chiến đấu vượt cấp.

Thực lực của Huyền Dạ Dũng chỉ ngang tầm Ám Cực, Quang Lân mấy người.

Mà Âu Dương Thương Lan có thể lấy một giết hai, đương nhiên cũng có thể làm thịt Huyền Dạ Dũng hắn.

“Các trưởng lão mau giúp ta!”

Thấy Âu Dương Thương Lan lãnh khốc vô tình tiếp tục công kích, Huyền Dạ Dũng biết một mình khó thể là đối thủ, đành phải hét ầm lên nhờ hỗ trợ.

“Tuân mệnh Tông Chủ!”

Bốn vị trưởng lão Huyền Dạ Tông nghe lệnh lao vọt đến, Đại Trưởng Lão Huyền Dạ Tùng đã chết nên lúc này chỉ còn lại bốn người.

Trong đó Nhị Trưởng Lão là Đại Tôn, ba người còn lại đều là Tôn giả.

Cộng thêm Huyền Dạ Dũng, năm vị Tiên Tôn của toàn bộ Huyền Dạ Tông đã vây quanh Âu Dương Thương Lan.

Lấy một địch năm, Âu Dương Thương Lan mặt không đổi sắc, Thương Vực bao phủ toàn trường, ép đến kẻ thù thở không nổi.

“Thi triển Huyền Dạ Bí Pháp, cung cấp thực lực cho bổn Tông Chủ!” Huyền Dạ Dũng gầm lên một tiếng, trong tay đột nhiên lấy ra một cái vòng đeo vào.

Tứ đại trưởng lão nghiêm nghị gật đầu, ý niệm vừa động, cả bốn người đều biến mất tại chỗ, tiến và cái vòng trong tay Huyền Dạ Dũng.

“Không gian pháp bảo?” Âu Dương Thương Lan sắc mặt nghiêm nghị.

Bốn vị trưởng lão tiến vào vòng tay của Huyền Dạ Dũng cũng chẳng hề rảnh rỗi, ngược lại bọn hắn miệng niệm khẩu quyết, đem Hắc Ám Tôn Lực của mình thông qua vòng tay tiến thẳng vào cơ thể Huyền Dạ Dũng.

“RỐNG!”

Huyền Dạ Dũng hưng phấn gầm lên, tu vi vậy mà thoáng chốc đề thăng, chạm đến ngưỡng cửa Thiên Tôn cảnh.

“Đáng tiếc Huyền Dạ Tùng đã chết, bằng không lúc này bổn Tông chủ đã có thể thành Thiên Tôn rồi!” Huyền Dạ Dũng liếm liếm môi, ánh mắt không hề e sợ trừng thẳng Âu Dương Thương Lan.

Mỗi một Tôn Cấp Thế Lực đều có nội tình của riêng mình.

Huyền Dạ Tông nổi danh với Huyền Dạ Bí Pháp, có thể đem Hắc Ám Tôn Lực của nhiều người truyền cho một người được xem là chủ thể mà không hề gián đoạn.

Mà trong lúc những người truyền Hắc Ám Tôn Lực cho chủ thể phải liên tục niệm khẩu quyết, không thể mất tập trung…

Vì thế Huyền Dạ Tông mới nghĩ ra một cách, để người niệm khẩu quyết trốn vào Không Gian Pháp Bảo do chủ thể mang lên người, cũng giống như cái cách Huyền Dạ Dũng và bốn tên trưởng lão đang làm.

Lúc này đây, chiến lực của Huyền Dạ Dũng nâng lên một tầng thứ mới, không hề kiêng kỵ Âu Dương Thương Lan nữa.

Hắn nâng lên Pháp Bảo hình dạng như Lưỡi Cưa trong tay, Hắc Ám bùng nổ, hướng về đỉnh đầu nàng trảm xuống.

KENG!

Âu Dương Thương Lan hai tay nâng cả hai thanh trường thương đón đỡ, thân thể lùi về phía sau vài chục bước.

“Thế nào? Sao không hung hăng nữa đi?” Huyền Dạ Dũng đắc ý gầm lên, một người chưởng khống lực lượng của năm người thật sự quá mức tuyệt diệu, dù hắn đã thi triển Huyền Dạ Bí Pháp nhiều lần, lúc này vẫn cảm thấy hưng phấn.

“Chưa đến Thiên Tôn, vẫn còn giết được!” Âu Dương Thương Lan trong mắt lóe lên một tia sát khí.

Một tay nàng cầm Ngân Thương, một tay cầm Dạ Thương, hợp nhất chúng nó vào nhau.

KENG!

Đế uy tràn ngập, song thương hợp nhất, Ngân Dạ Đế Thương uy mãnh vô song xuất hiện.

Ngân Thương và Dạ Thương chỉ là Đế Cấp Hạ Phẩm, nhưng một khi bọn chúng dung hợp sẽ đạt đến Đế Cấp Thượng Phẩm, Đế uy khác hẳn lúc ban đầu.

Kết hợp với Thương Vực, Âu Dương Thương Lan như mãnh hổ xuất sơn, một thương phóng đến.

“Không ổn!”

Cảm nhận sự mạnh mẽ của Ngân Dạ Đế Thương, Huyền Dạ Dũng thi triển thân pháp né tránh kịp thời, đổ cả mồ hôi lạnh.

Ngân Dạ Đế Thương tru lên một tiếng, lại bay trở về tay Âu Dương Thương Lan, một thương hung hăng đập xuống.

“Con mẹ nó, phải khổ chiến rồi…”

Huyền Dạ Dũng cắn răng, chỉ có thể liều mạng chống lại, trong lòng tự nhủ:

“Ta và Lưu Vũ cố gắng cầm cự, Bồng Lai Tiên Đảo chỉ còn lại hai tên Tiên Tôn, dựa vào nhân số Tiên Tôn áp đảo, trận này thắng chắc!”



Suy nghĩ của Huyền Dạ Dũng không hề sai.

Lưu Vũ cầm chân Đình Manh Manh, năm vị Tiên Tôn của Huyền Dạ Tông phối hợp kịch chiến Âu Dương Thương Lan.

Như vậy bọn hắn vẫn còn bốn vị Tiên Tôn của Lưu gia, năm vị Tiên Tôn của Ám Thiên Cung, năm vị Tiên Tôn của Ảnh Tộc, năm vị Tiên Tôn của Quang Gia.

Tổng cộng là 19 vị Tiên Tôn, để đối kháng với 2 người còn lại bên phía Bồng Lai Tiên Đảo thật sự quá mức đơn giản.

Dù là trẻ con một tuổi cũng biết đâu là số lớn.

Đáng tiếc, đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của Huyền Dạ Dũng…

“Chết!”

Chỉ thấy trên chiến trường lúc này, Quang Thắng cầm đầu bốn vị trưởng lão của Quang Gia, bao vây Độc Cô Ngạo Tuyết vào trung tâm.

“Chỉ mới đột phá Tôn giả đã dám lấy một địch nhiều, thật tình không biết ai cho ngươi sự can đảm!” Một vị trưởng lão Quang gia cười gằn, ánh mắt đảo tới đảo lui trên cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết.

“Đừng có nhiều lời, mau tiêu diệt nàng để tránh đêm dài lắm mộng!” Quang Thắng sắc mặt lạnh lùng nói.

Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu đúc kết được, Quang Thắng từ trên người Độc Cô Ngạo Tuyết cảm giác được một mối nguy hiểm tiềm ẩn.

Nàng như một thanh hảo kiếm chưa rời khỏi võ, một khi ra tay…chắc chắn sẽ có án mạng.

Đối với người như vậy, phải nhanh chóng ra tay trừ khử, bằng không kẻ phải chết sẽ là bọn hắn.

Đây là trực giác của Quang Thắng.

“Được rồi, toàn lực công kích!” Đám trưởng lão Quang gia hờ hững gật đầu, từng đôi tay bắt đầu kết ấn:

“Quang Minh Thương!”

Vô tận Quang Minh tụ hội, từng thanh trường thương Quang Minh cao quý xuất hiện giữa tinh không, mỗi một thương ẩn chứa sát cơ hủy diệt, có thể xuyên thủng bất kỳ đối thủ nào trong cùng cấp.

Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt quét ngang, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy chuôi Trúc Kiếm.

“Không tốt! lập tức giết nàng!” Quang Thắng sắc mặt đại biến, cảm giác nguy hiểm dâng trào đến tột đỉnh rồi.

“Bắn chết nà…” Đám trưởng lão Quang gia lời còn chưa nói hết, định điều khiển Quang Minh Thương bắn đến.

Trong khoảnh khắc ngắn ngũi đó…

KENG!

Trúc Kiếm được rút lên, một tiếng như thiên nộ chớp động giữa trời quang, tinh không bị chia thành hai nửa, tầm mắt của Quang Thắng trở nên mơ hồ.

“Năm thành…” Lạc Nam ánh mắt chăm chú, khóe miệng lẩm bẩm.

Một nửa thân Trúc Kiếm rời khỏi vỏ, nghĩa là năm trên mười thành.

Cùng với đó…tinh không bị chia thành hai nửa…âm thanh Răng Rắc vang lên.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Bốn khỏa ngôi sao hoang vắng xấu số nằm theo hàng dọc bị chẻ làm đôi.

PHỐC PHỐC…

Trong ánh mắt ngơ ngác của Quang Thắng, hai tên trưởng lão Quang Gia…thân thể hóa thành bọt máu.

Kiếm Vực và Kiếm Khí cường đại đã nghiền nát cơ thể bọn hắn thành chất lỏng.

“Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật…” Độc Cô Ngạo Tuyết thanh âm vẫn còn phiêu tán, nhưng đã chẳng ai có thể nghe thấy nữa rồi.

Đối diện với nàng, tinh không toàn bộ bị cắt đôi, vị trí đứng của hai tên trưởng lão hóa thành hai vũng máu.

“Một kiếm miểu sát hai Tôn giả, làm sao có thể?” Vốn đang ẩn nấp bên trong hư không, thanh âm của một tên Ảnh Tộc Trưởng Lão vì hoảng sợ mà gầm thét lên, phá tan sự tĩnh lặng của toàn trường.

“Không, là ba người…” Lạc Nam chép chép miệng.

Trong tình cảnh vừa rồi, hắn rõ ràng nhìn thấy có một tên Trưởng Lão khác của Ảnh Tộc cũng ẩn nấp trong hư không muốn tiếp cận ám sát Độc Cô Ngạo Tuyết, Chủy Thủ trong tay muốn găm trực tiếp vào tim nàng.

Xui xẻo thay, khi Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật triển khai, Chủy Thủ của tên Ảnh Tộc chưa kịp chạm đến lớp áo của mục tiêu, hắn đã đi theo chầu ông bà.

Thậm chí, so với hai tên trưởng lão Quang gia còn thê thảm hơn.

Ít nhất hai người kia còn công khai được chết, còn lưu lại hai vũng máu…còn tên trưởng lão Ảnh Tộc ẩn nấp trong hư không hứng trọn Kiếm Vực cắt đôi, triệt để hóa thành hư vô luôn rồi.

Diệt Sinh Rút Kiếm Thuật, được thi triển bởi Kiếm Vực và Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo – Trúc Kiếm.

Một Kiếm trảm diệt ba Tiên Tôn.

Vô số ánh mắt ngơ ngác nhìn thấy một màn này, nhìn thấy hai Tiên Tôn công khai bỏ mạng, nhìn thấy tinh không bị nứt làm đôi, nhìn thấy bốn ngôi sao xấu số ở xa xa cũng chẳng thoát khỏi số phận.

Có khí lạnh chạy dọc từ sống lâu lên đỉnh đầu đám người…

Ánh mắt của bọn hắn lần đầu tiên, xuất hiện vẻ hoảng sợ.