Con À, Cha Con Là Ai Vậy?

Chương 145: Kết cục Trò chơi chí mạng.



"Ha ha, lời sắc bén thật, chẳng bằng chúng ta chơi một trò chơi được không?" Lạc lão gia chủ liếc nhìn mọi người chung quanh, nở nụ cười lạnh, cầm tay Bạch Vô Thương bay lên.
"Phụ thân, thả nó ra, nó chỉ là một đứa bé thôi!" Lạc Vũ Trần cau mày nhìn người cha ruột mà mình chẳng dám nhận, hắn biết phụ thân rất vô tình, lại càng không ngờ lão ta lại lợi dụng một đứa bé.
"Câm miệng, nếu ngươi không muốn nó sớm chết mà nói, ta lạc gia không có đứa con như ngươi, chẳng nên thân, nữ nhân thiên hạ chết hết rồi sao, vì sao ngươi còn cố tình đi yêu nàng ta chứ?" Hắn không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra, Lạc lão gia chủ lại càng tức hơn.
"Cha, người sao có thể nói đại ca như thế chứ? Con cũng cho rằng ngươi không nên làm khó một đứa bé!" Lạc Phi Bạch không nhìn Nguyễn Thanh Âm đang kéo tay áo một bên hắn, cũng tương tự phản bác ý Lạc lão gia chủ, lông mi anh tuấn cau lại, dường như hôm nay phụ thân cho hắn một cảm giác hoàn toàn xa lạ, trong lòng hắn người cha hắn hằng kính trong không phải thế!
"Ngươi cũng câm miệng, ở đây không có chuỵện cho người xen vào!" Thấy Lạc Phi Bạch phản đối lão, Lạc lão gia chủ càng tức hơn.
"Phi Bạch ca ca, chúng ta đừng có chọc cha nữa....!" Lời lúc trước bị ánh mắt lạnh băng của Lạc Vũ Trần trừng lại thu về, bái đường lần này không rõ ràng, hắn cũng không biết, nếu nàng ta muốn gọi cha, hắn đánh cuộc có thể thành toàn cho Phi Bạch.
Nghe được lời Nguỹễn Thanh âm nói, lòng Lạc Phi Bạch trầm xuống chút, nàng ấy vẫn một lòng muốn gả cho đại ca, trong mắt nàng ấy cũng chỉ có đại ca, đại ca không chấp nhận, chuyện hôm nay không tính được rồi.
"Aizzz, ngươi trừng cái gì? Hôm nay bái đường cũng đã làm, gọi cha có gì không đúng chứ, hơn nữa người ta cũng là em dâu của ngươi không phải sao/" Tử Linh Nhi cũng mặc lệ không khí đang bốc khói thế nào, dù sao nàng cũng chẳng vừa mắt với Nguyễn Thanh Âm, rõ ràng là lòng dạ độc ác mà còn cố tình giả vờ hiền lành, làm bộ như chim nhỏ nép vào người vậy làm cho người ta cảm thấy thật buồn nôn.
"Vậy cả đám đông lớn hôm nay đều chứng kiến trận hôn lễ này, nghe nói Nguyễn cô nương vẫn là con dâu được Lạc lão gia chủ lựa chọn, hôm nay vừa thấy quả nhiên là xinh đẹp như hoa, chẳng giống người thường tý nào! con dâu tốt như vậy, chẳng nhẽ Lạc lão gia chủ hay Lạc nhị công tử muốn đổi ý sao/" Lạc Linh Nhiễm nói ôn nhã, giọng như tiếng chuông ngọc vang lên toả ra khắp mọi ngõ ngách trong đại sảnh, cả rừng người im lặng tán thành.
Lạc Vũ TRần nhắm mắt lại không nói, như không nghe thấy.
Ánh mắt Nguyễn Thanh Âm đầy ẩn tình nhìn Lạc Vũ Trần sầu bi, thấy hắn không hề có phản ứng, trong mắt xinh đẹp loáng đầy nước.
Mặt Lạc lão gia chủ lạnh tanh, cầm tay Bạch Vô Thương tăng sức thêm, đôi mắt đầy hận ý, vốn tất cả kế hoạch hôm nay đều rất ổn, nhưng lại bị nữ nhân kia phá hỏng hết, tất cả đều là nàng ta làm sai, hai mươi năm trước nương nàng ta cũng thế, mà hai mươi năm sau con gái nàng ta cũng thế, Thuỷ Tố Tâm, nàng thế mà dám lén vụng trộm với đàn ông khác sinh ra một đứa con hoang, nàng phụ ta, phụ ta! Được, nàng sinh ra nàng ta, ta đây sẽ phá huỷ nàng ta, ta muốn để cho nàng ở dưới đó cũng không được an bình, ta muốn nàng tận mắt nhìn thấy nàng đổi mạnh cho con gái trở thành kẻ đáng xấu hổ nhất thế gian, ta muốn làm cho nàng ta trở thành kẻ bị thoá mạ trên môi mỗi người, ta muốn cho nàng thấy hối hận sinh ra nó, cho nàng thấy hối hận đã phụ lòng trước!
"Lão điên rồi à? Mau buống nó ra, được, lão nói xem, trò chơi gì? Bản thái tử cùng lão chơi!" Thấy sắc mặt Bạch Vô Thương tái xanh rồi tím lại, thật rõ là thở không nổi, Cung Tuyệt Thương cả giận nói, lại nhìn sát ý nổi lên trong mắt Lạc lão gia chủ.
"Nếu lão không muốn sơn trang Lạc Vân tan tành, tốt nhất thả nó ra!" Ngọc Vô Ngân vốn quay lưng về phía mọi người mãi không lên tiếng. nghe thấy lời Cung Tuyệt Thương nói thì vội vã xoay người, trong mắt loé sáng, gấp gáp bức nhìn Lạc lão gia chủ, tay ngọc nắm chặt, vô cùng căng thẳng, màu áo ngọc đen không có gió tự động bay lên, hàn khí từ trên người hắn tràn ra, chỉ trong thời gian ngắn đã chìm ngập khắo nơi, giống như trong vòng mười dặm này còn lạnh hơn gấp trăm ngàn lần cả sương tuyết vậy.
Lời nói lạnh lẽo của hắn làm cho người ta có cảm giác uy hiếp, biết rõ tính nết hắn mọi người biết là hắn đang tức giận thật sự, hơn nữa còn mang theo ý huỷ thiên diệt địa.
"Phụ thân, con lấy sơn tran Lạc Vân đổi lấy bé! Nếu nó làm sao, sơn trang Lạc Vân sẽ tan, nếu nó không sao, sơn trang Lạc Vân còn!" Đôi mắt lạc Vũ TRần xầm xuống, nét mặt thanh nhã như thần tiên đầy thương tâm và tuyệt vọng, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, hắn vẫn là kẻ như thần tiên không cầu mong gì, chỉ có nét vô tình còn vô tình hơn, quần áo trắng như tuyết lộ ra tầng sương lạnh, xe lăn đi trước hai vòng, còn nhìn chằm chằm vào phụ thân mình thấy hoàn toàn xa lạ nói, quanh thân hắn nổ bùng lên tin tức, hắn nói được thì làm được!
"Chủ tử, không thể!" Lạc Vũ Trần vừa dứt lời, bóng trắng lao ra vù vù, những người này đều là người huấn luyện riêng, có tình cảm sâu đậm với sơn trang Lạc Vân, tuy họ không rõ mục đích hôm nay của Lão gia chủ là gì, nhưng họ hiểu rõ chủ tử có tình ý với công chúa Vân Y, hơn nữa chủ tử đều là người nói được làm được, lúc trước tiếp nhận chức vị trang chủ, cũng là do tám đại trưởng lão bắt ép, bất đắc dĩ mới tiếp nhận, tuy lúc trước không tình nguyện, nhưng những năm gần đây vẫn rất tận tâm vì sự phát triển của sơn trang, còn làm tốt hơn cả Lão gia chủ nữa, chủ tử như vậy bọn họ rất tin phục, cũng là họ nguyện một lòng trung thành.
Hôm nay lời chủ tử nói ra như vậy, họ biết, chủ tử đây là đã lạnh lòng!
Lạc Linh Nhiễm đứng phắt lên, chẳng còn ôn hoà nữa, chỉ cùng ánh mắt liếc lạc lão gia chủ một cái, nói nhẹ nhàng, "Lạc lão gia chủ có ý gì? VẪn nên nói ra, ta đợi nếu làm được, nhất định không nuốt lời, lão gia chủ anh minh một đời, vì vận mệnh sơn trang lạc Vân, chẳng lẽ ngài chỉ vì một cơn xúc động bất chợt mà laà ra hành động huỷ hoại chớp mắt sao/" Nói rất ôn hoà uyển chuyển, chỉ có tôn trọng nhưng vẫn nhận rõ sự uy hiếp, nếu lão ta dám động, sẽ là kẻ địch của ba nước. Kéo dài tới giờ, ba nước với sơn trang lạc Vân cùng hoà thuận ở chung, không phải chưa từng nghĩ tới diệt nó, chỉ là bởi sự tồn tại của nó khắc chế hành động của quốc gia khác, nếu chẳng may vô Thương có chuyện gì, nàng sẽ đau lòng, nàng mà đau lòng thì hắn nghĩ, có nhiều người sẽ mất vui! Hắn, cũng thế! Hắn đã muốn xin lỗi nàng, sau này hắn cũng chỉ dùng lực lượng của mình để bảo vệ mẹ con nàng bình an, cho dù nàng không tha thứ cho hắn, nhưng hắn sẽ sùng phần đời còn lại bù đắp.
"Lão già chết tiệt, lão còn là người sao? Còn võ tâm tôn giả đâu, ta thấy, còn chẳng bằng kẻ trong giang hồ, lão dám làm nó bị thương, bà cô đây sẽ san bằng nơi này!" Tử Linh Nhi chỉ thẳng ngón tay vào mũi Lạc Lão gia chủ nói bất chợt chửi mắng một hồi, nhưng nàng lại đem mọi lời trước học được lúc đi giang hồ mắng một trận!
"Nha đầu thối, câm miệng!" Lạc lão gia chủ tức giận chém mạnh ống tay áo, một luồng mạnh mẽ bắn tới Tử Linh Nhi, không chút lưu tình, một chưởng này nếu đánh vào người tử Linh Nhi, không chết thì cũng hỏng!
"Linh Nhi cẩn thận!" Sở Thiên Dịch bay nhanh tới kéo Tử Linh Nhi lại, đem nàng đẩy ra sau lưng mình, vội vã chống lại luồng chưởng lực mạnh đang bắn tới kia.
"Ầm" một tiếng, dường như cả phòng ốc đều lung lay mấy cái. Bóng người chớp lên, thấy Bạch Mặc Y và Sở Thiên Dịch cùng lúc lùi ra sau vài bước, sắc mặt khó coi, hai người hợp sức mà cũng không tiếp được một chưởng này của lão!
Ngọc Vô Ngân thân cũng nhoáng lên, sau lại ngừng, chỉ có đôi mắt xoẹt qua Bạch Mặc Y, mang theo sự quan tâm khó nhận ra, cuối cùng lại nhìn thẳng voà mắt Lạc lão gia chủ đầy thâm ý, mặt nạ ngọc bất giác rung rung, nói, "Lão gia chủ, cơi hội không phải lúc nào cũng có!" Mang theo lời cảnh cáo cuối cùng, bộ pháp trầm ổn đi tới phía trước, lúc đi lại mang theo áp lực vô hình và khí phách độc nhất của hắn, khí phách quân vương, làm cho người ta nhìn không sót điều gì!
"Y Y, nàng không sao chứ?" Sở Quân Ly tiến lên quan tâm nhìn Bạch mặc Y. ánh mắt dừng trên người nàng đánh giá vài lần, bóng áo đỏ càng toả ra động lòng người, mang theo nụ cười xinh đẹp nở rộ mà tràn đầy nguy hiểm trí mạng.
Sở Quân Ly như vậy, là nàng cho tới giờ chưa từng thấy.
Trong tay Bạch mặc Y ngưng tụ thành miếng băng mỏng, thành một cây băng trong suốt, mắt hơi giấu đi cơn giận, khẽ nhếch môi tuyên cáo nàng đã hết kiên nhân, nói cực đạm, "Nó sống lão sống, nó chết lão chết!" Nếu nàng thương hại Vô Thương, chỉ e lần đầu sinh, nàng đã giết chết nó rồi huỷ đi sạch rồi!
"Quả nhiên giống y mẹ ngươi, là con tiện nhân!" Trong hoảng hốt, lạ lão gia chủ dường như thấy Thuỷ Tố Tâm năm đó đứng trước mặt lão ta, cũng dùng loại giọng laãn đạm thế này cự tuyệt lão, nói cả đời nàng không lấy bất kỳ kẻ nào làm chồng, nhưng quay người lại lại không rõ mang theo nghiệt chủng của nam nhân nào? Sao lão ta không thể không hận chứ?
"Lão mới là .....trứng thối! Cấm...Cấm....mắng...nương ta....Nương, nương là....người tốt nhất trên đời này!" Sự khó thở do hai tay bópc chặt cổ Bạch Vô Thương, mở to đôi mắt vốn trong veo giờ đã tan rã, dùng ánh mắt quật cường trừng trừng nhìn Lạc lão gia chủ, cố sức nói, mẫu thân là người tốt nhất trên đời này, ai cũng không được mắng nương!
"Vô Thương, con đừng nói nữa, nương sẽ cứu con, con nhất định sẽ không sao!" Đột nhiên lòng Bạch mặc Y đau xót, khí lạnh trong đôi mắt lui dần, nhìn BẠch Vô thương mà đau lòng mãi, là nàng không tốt, đã làm phiền tới con. Bỗng ngẩng đầu rốt cuộc nói với Lạc lão gia chủ, "Rốt cục lão định thế nào đây, có chuyện nói mau! Nếu lão vì đoạn ân oán hia mươi năm trước, ta đây thật sự may mắn là Thuỷ Tố Tâm đã không chọn lão, thả nó ra, dù lão muốn mạng ta, ta cũng cho lão!"
"Y Y, đừng!"
"Ý ta đã quyết, đừng nhiều lời!" Bạch Mặc Y đưa tay ngăn lại mấy nam nhân quan tâm nàng, mặc kệ hôm nay lão già tâm lý biến thái ấy yêu cầu gì, nàng cũng đều cam đoan Vô Thương an toàn không sao!
Mấy nam nhân liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng vung tay lên, có vô số ám vệ tiến đến, ôm quyền hướng về võ lâm nhân sĩ, sau đó dù không được mời, không cam nguyện cũng không dám đắc tội với người ba nước, chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong phòng đều lui cả.
Lạc lão gia chủ đã nhẹ tay hơn, Bạch vô Thương ra sức ho khan mấy tiếng, khuôn mặt nhỏ xanh tím chuyển sang đỏ bừng, nhìn BẠch Mặc Y đỏ mắt, ngập tràn đau lòng.
"Hôm nay, nếu ta huỷ nơi đây, ngươi định thế nào?" Chuyển sang lạc Vũ TRần, Bạch Mặc Y nghiến răng nói, mặc kệ nhân quả ra sao, ai cũng không thể động tới Vô Thương của nàng, nếu không nàng đòi lại gấp bội, như Lạc Linh Cẩm vậy!
Lạc Vũ TRần thản nhiên nhìn nàng, đôi mắt ngọc lưu ly chuyển sang lạnh băng, hơi mở miệng, nói lãnh đạm, "Tuỳ nàng!" Hoàn toàn vất sạch tất cả mọi người đang quỳ dưới đất không chút liên quan.
"Hừ, hừ, thật đúng là con trai ngoan của ta! Mọi người nghe đây, từ hôm nay huỷ bỏ chức vị trang chủ của Lạc Vũ Trần, dùng tên phản đồ trục xuất sơn trang, sau này gặp lại, giết không tha!" Ánh mắt lạc lão gia chủ loé sáng, đột nhiên cất cao giọng nói.