Cô Vợ Xấu Xí

Chương 307



Không ngờ, vốn dĩ đã đầy một bụng tức rồi, giờ lại bị Hạ Tịch Nghiên nói vài ba câu như thể cô mới là người bị hại.

“Hạ Tịch Nghiên, cô đừng tưởng cô nói như vậy là có thể rũ bỏ tất cả. Nếu không phải cô có tâm tư với Mục Chính Hi thì sao lại ăn cơm cùng anh ấy? Còn cố ý lấy lòng người nhà anh ấy, Hạ Tịch Nghiên, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi!” Lăng Tiêu Tường giận dữ hét lên.

Nghe cô ta nói vậy, Hạ Tịch Nghiên quay người lại nhìn cô ta, khóe môi cong lên một nụ cười khinh bỉ: “Cô Lăng, cô nói như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm là nhà họ Mục rất không hài lòng về người bạn gái hiện tại là cô đấy!”

“À, đúng rồi, để người cũ là tôi đây nhắc nhở cô một chút. Không phải ai bà cụ Mục cũng để vào mắt đâu. Với tố chất hiện giờ của cô, e là… cả đời này cũng không thể bước vào cửa nhà họ Mục!” Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên không thèm để ý tới cô ta nữa.

Cửa thang máy mở ra, cô đi thẳng vào bên trong.

Lăng Tiêu Tường sững sờ đứng ngây tại chỗ, không ngờ Hạ Tịch Nghiên có thể độc miệng đến vậy.

Nhưng không thể phủ nhận, Hạ Tịch Nghiên đã nói trúng nỗi đau của cô ta.

Sở dĩ cô ta và Mục Chính Hi cứ chậm chạp không tiến tới hôn nhân, chính là vì bà cụ Mục…

Bà là một người rất khó hầu hạ. Cô ta đã từng gặp bà một lần, nhưng dù cô ta có làm gì thì cũng không thể khiến cho bà VuI…

Giờ nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, trong lòng cô ta có cảm giác xa cách không nói nên lời.

Nếu nói cô ta và Mục Chính Hi luôn ở trạng thái hiện giờ, bà cụ Mục chính là rào cản giữa họ, dường như cô ta có làm gì đi nữa thì cũng không thể vượt qua…

Nếu căm giận Hạ Tịch Nghiên, không biết chỉ lí do đó hay là vì, chuyện cô ta tốn biết bao nhiêu tâm tư muốn làm mà với Hạ Tịch Nghiên lại dễ như trở bàn tay… Đây cũng là điều cô ta hận nhất!

Lăng Tiêu Tưởng đứng ở đó, nhìn bóng dáng Hạ Tịch Nghiên đi vào thang máy, có cảm giác không nói nên lời.

Còn ở nhà họ Mục.

Bà cụ Mục đã dậy từ sớm, khi thấy tin tức, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Đặc biệt là sau khi xem báo, ai đọc mấy †in đồn như vậy cũng sẽ tức giận, nhưng bà cụ Mục thì không, ngược lại còn tán thưởng: “Ừm, viết tốt lắm, có điều chụp chẳng ra làm sao cả, lần sau nhớ chụp chúng nó đẹp vào!”

Có thể thấy, tâm trạng bà cụ Mục vô cùng tốt.

Lúc này, bà Mục ở bên cạnh nhìn, khẽ cười nói: “Mẹ, làm như vậy, chắc Chính Hi không tức giận chứ?”

“Con không thấy ánh mắt thằng nhóc thối đó nhìn Tịch Nghiên à. Mẹ chắc chắn, nó có ý với Tịch Nghiên!”

“Không phải giờ nó đang ở bên cái người tên Tường gì đó sao?”

Nhắc tới Lăng Tiêu Tường, bà cụ Mục chu miệng: “Cô ta mà cũng xứng làm cháu dâu nhà họ Mục chúng ta? Sớm muộn gì gia sản cũng tiêu tan!”

Bà Mục đồng ý sâu sắc với điều này.

Nhìn người phụ nữ đó, ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì chẳng thấy được thứ gì khác cả.

Dù sao thì con mắt nhìn người của bà Mục và bà cụ Mục cũng giống nhau.

Bà Mục hiền hòa, phóng khoáng, đoan †rang. Còn con mắt của bà cụ Mục thì gay gắt, tuy có lúc sẽ gây khó dễ cho người khác, nhưng lại rất vừa lòng với con dâu mình.

Hai người giống như mẹ con ruột vậy, đây cũng chính là lý do mà Mục Chính Hi luôn tôn trọng ý kiến của gia đình. Từ nhỏ đã sống trong không khí gia đình như vậy, nên anh cũng đặt gia đình lên hàng đầu.