Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 149



Tạ phu nhân lén lau nước mắt.

Ông Tạ muốn đi qua đỡ Tạ phu nhân, giữa đường lập tức bị Tạ Mẫn Thận ngăn cản, không cho ông Tạ tới gân mẹ mình.

Vân Thư trở lại phòng khách lập tức chạy đến trước mặt Tạ phu nhân hỏi: “Mẹ, mẹ thấy đẹp không?”

Tạ phu nhân: “Đẹp.”

Ông nội Tạ ghen tị: “Tiểu Thư không thèm hỏi ông.

Tạ Mẫn Tây: Ông nội thấy đẹp không?”

Ông nội Tạ như một đứa trẻ nói: “Đẹp, đẹp.” Có điểm nào giống dáng vẻ của một tướng quân cơ chứ?

Những người khác đều không nói gì.

Tạ phu nhân: “Đóa mẫu đơn cuối cùng, mẹ rất thích. Cảm ơn các con.”

Ưu điểm lớn nhất của Vân Thư chính là có mắt nhìn, lúc này, cô biết rõ Tạ phu nhân đã cảm động tới mức khóc, cô còn nói: “Mẹ đừng cảm động quá, sang năm con cho mẹ xem trăm hoa đua nở.”

Tạ phu nhân bị giọng điệu của Vân Thư chọc đến nïn khóc mà mỉm cười.

Ông nội Tạ vừa được tặng niềm vui bất ngờ trồng cũng không khác thường lắm, đứng dậy: “Được rồi, đã đến lúc đi ngủ, hồm nay bộ xương già này của ông cũng đã chơi cùng mấy đứa đến rạng sáng rồi.”

Vân Thư: “Ông nội, nếu đã chơi, “n ông ở lại chơi nốt trò này nhé..

Ông nội Tạ kinh ngạc vô cùng, rốt cuộc trong đầu cháu dâu chứa bao nhiêu thứ vậy? Sao vẫn còn nữa?



Vân Thư chớp mắt: “Ông nội, cái này không mắt nhiều thời gian đâu, ông chờ bọn con một chút.”

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây củng chạy về phía phòng ngủ của Tạ Mân Tây, câm lây đèn Không Minh lón, giây vàng Tuyên Thành, sáp cứng, còn có cả dây thép.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Trời động thời tiết giá rét, cả gia đình đứng ở đình viện, mỗi người một bút việt nguyện vọng trong năm mới và.

tên mình, bật lửa sáp cứng, cùng ‹ cầm đèn Không Minh bên cạnh, chờ đến khi nó có thê cất cánh sẽ thả tay.

Ông nội Tạ cũng bị bầu không khí cuốn hút, cũng gia nhập cùng mọi người thả đèn Không Minh.

Cuối cùng, khi đèn phòng lên, Tạ Mẫn Tây bảo: “Cùng nhau đêm một hai ba, chúng ta cùng nhau thả tay nhé.”

“Một”

“Hai!”

“Ba!”

“Bay lên nào!”

Vân Thư ngắng đầu lên Thi đèn Không Minh, ánh mắt Tạ Mẫn Hành lại chỉ chăm chú vào khuôn mặt Vân Thư.

Trong lòng Tạ Mẫn Hành thoáng qua chút cảm tình, hóa ra thật sự có người có lúm đồng tiền như hoa, mặt mày linh động như vậy.

Tạ phụ nhân nhìn đèn Không Minh mãi đến khi không thấy nữa, Tạ phụ nhân mới gọi quản gia tới đưa ông nội Tạ vệ phòng ngủ.