Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 141-2: Vợ yêu thật là thần bí? (2)



Nam Cung Diệu đi về phía thang lầu, một phát bắt được Mộ Hi lên lầu.

"Anh làm gì đấy? Buông tay." Mộ Hi không biết anh nghĩ làm gì, trong lòng cảm giác không tốt.

Nam Cung Diệu kéo Mộ Hi đến phòng ngủ của mình, sau đó hung hăng đóng cửa lại, khóa lại, bởi vì ở dưới có trẻ nhỏ, dù sao sau cấm trẻ nhỏ.

Anh bắt đầu cởi áo, sau đó là quần. . . . . .

"Anh...anh muốn làm gì? Tối hôm qua không phải cho anh rồi sao?" Mộ Hi khẩn trương hỏi.

"Cởi quần áo." Nam Cung Diệu gầm nhẹ.

"Anh có bệnh hả? Buổi sáng tinh mơ muốn cái này!" Mộ Hi tức giận nói, tối hôm qua bị anh hành hạ còn chưa bình phục tốt, phía dưới còn sưng to lên, bây giờ lại muốn làm tiếp!

"Thì ra em chỉ là con cọp giấy, không nhịn được giày vò như vậy? Bây giờ hung hăng như vậy, cũng chỉ là giả vờ giả vịt!" Nam Cung Diệu sắc bén nói, cả người tản ra khí lạnh, ở cùng anh căn bản không cần mở điều hòa, nhiệt độ thấp! Lạnh đến muốn đóng băng.

"Anh có ý gì?" Mộ Hi không hiểu nổi Nam Cung Diệu là có ý gì? Không hiểu ra sao nghe anh nói một tràng, rốt cuộc muốn làm gì? Con cọp giấy cái gì? Giả vờ giả vịt cái gì? Nhất định chính là râu ông nọ cắm cằm bà kia!

"Ý của anh là, em bắt cóc con gái anh, còn dám vứt chồng bỏ con, hiện tại thế nào liền ngủ cùng anh cũng khẩn trương? Người phụ nữ nhẫn tâm như vậy không phải là phản ứng này!" Nam Cung Diệu nghĩ tới những thứ này, hận đến cắn răng nghiến lợi, cả người tràn đầy sát khí, người phụ nữ đáng chết hại bọn anh hai năm! Nhung nhớ hai năm!

"Được, anh muốn tôi đúng không, nói nhảm nhiều như vậy! Con bà nó, hôm nay sẽ để cho anh biết lợi hại!" Mộ Hi chột dạ, bởi vì Nam Cung Diệu nói đến vứt chồng bỏ con, Mộ Hi cảm giác mình rất xấu, nhưng lại không dám thừa nhận, không thể làm gì khác hơn là ầm ầm ĩ ĩ để che giấu sự chột dạ của mình!

Mộ Hi vừa nói vừa cởi quần áo, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên hồng hồng, không biết là bởi vì tức giận hay bởi vì xấu hổ?

Nam Cung Diệu áp sát đến, đôi mắt thâm sâu cụp xuống, ánh mắt đặt trên người cô, giờ phút này anh chỉ có thể nhìn đến gò má Mộ Hi, bởi vì thấy Nam Cung Diệu áp sát tới, Mộ Hi lo lắng xoay mặt qua một bên.

Mặc dù có thể thấy rõ ràng nửa bên mặt, nửa bên mặt kia lại ẩm ướt trong suốt như ngọc thạch, trên mặt còn mang theo màu hồng nhàn nhạt sáng bóng, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô.

Nam Cung Diệu nghiêm túc đánh giá vợ yêu thần bí của mình, mặc dù người phụ nữ đáng chết đã thay đổi khuôn mặt, nhưng vẫn làm anh mất hồn!

Trong lòng không khỏi mềm nhũn, Nam Cung Diệu cúi đầu xuống tới gần Mộ Hi, môi hoàn toàn không nghe sai khiến, liền dán lên mặt cô, nhẹ nhàng di chuyển ở trên mặt, trong nháy mắt sự cường ngạnh vừa rồi của Mộ Hi trở nên giống con mèo nhỏ, cô tránh né sang hai bên.

"Không được phép trốn."

Giọng nói Nam Cung Diệu tràn đầy từ tính và trầm thấp, giờ phút này trong giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghe không ra chút tâm tình nào, giống như mọi thứ đều hết sức tự nhiên, hoàn toàn như vương giả đang ra lệnh, khiến người ta không thể kháng cự, là uy nghiêm không thể coi thường.

Mộ Hi chán ghét loại khí thế coi thường người khác này của anh, trong lòng không khỏi khó chịu, tại sao phải bị anh thao túng? Chẳng lẽ cả đời này nhất định dây dưa không rõ với anh ư? Cho dù mình đã không có cách nào thay đổi trở về dung mạo trước kia! Nhưng vẫn muốn khuynh đảo vì anh lần nữa sao? Mộ Hi, mày thật sự không có khí thế!

Vì vậy, Mộ Hi.

"Được, tôi không tránh."

Năm ngón tay dùng sức bóp, hung hăng bóp bộ ngực khêu gợi này, Nam Cung Diệu có chút cân nhắc buông lỏng cô, Mộ Hi mượn cơ hội này, nhấc đầu gối lên, hướng về phía chỗ kín của Nam Cung Diệu, dĩ nhiên cô đã khống chế lực, cũng không thể thật sự phá hủy gốc rễ của anh!

Nam Cung Diệu phản ứng rất nhanh, người phụ nữ đáng chết! Đây chính là gốc rễ của anh, cô lại dám đá anh, thật ác tâm!

"Em, lại, dám!" Đôi mắt Nam Cung Diệu trong nháy mắt tối sầm, anh chợt biến thành báo săn muốn bạo phát, mà Mộ Hi lại là dê con đáng thương! Ngàn vạn lần không nên đi trêu chọc con báo săn ngang ngược này!

Khí thế của Nam Cung Diệu vô cùng hùng mạnh, rõ ràng là giọng nói lạnh như băng, lại nghe giống như uy hiếp trí mạng!

Mộ Hi dùng ngón chân cũng cảm thấy anh tức giận, nổi cơn thịnh nộ, nhưng mà, cô cũng không để ý những thứ này, bởi vì cô cũng không phải là con tôm chân yếu, mấy năm nay ở nước Mĩ chưa từng gặp qua đàn ông nào! Coi như quay đầu lại bị anh ăn, nhưng mà khí thế cũng không thể thua anh, có thể chống đỡ đến mức nào thì đến mức đó đi! Cô không thể chịu thua!

"Tôi vì sao không dám? Con bà nó! Bà đây là phòng vệ chính đáng, anh cho rằng tôi là gì? Gái bán hoa à? Xe công cộng, tùy tiện ngồi sao? Tôi biết cái gì là vô liêm sỉ, đừng tưởng rằng tôi là loại phụ nữ có thể mặc anh tùy tiện đùa giỡn!"

Mộ Hi vung quả đấm tới Nam Cung Diệu.

"Xem ra, mấy ngày không luyện một chút em liền khó chịu!" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, dễ dàng tránh né công kích của Mộ Hi, thú vị, vợ yêu lại còn học võ, xem ra thật muốn quen biết cô thật tốt.

Mộ Hi liên tiếp tấn công, miệng vẫn không quên rống to mắng to.

"Người đàn ông đáng ghét, nếu như anh đói khát muốn chết, thì đến khu đèn đỏ tìm phụ nữ, phụ nữ nơi đó tùy anh chọn." Lời Mộ Hi nói lại chọc giận anh lần nữa, đáng chết! Cô vậy mà bảo anh đi tìm Gà!

"Có em, vì sao anh phải đi tìm Gà?"

Nam Cung Diệu rất tức giận, cũng rất bất đắc dĩ, trong đôi mắt vợ yêu rõ ràng toát ra sợ hãi, tại sao vẫn quật cường như thế? Chỉ có cô dám bướng bỉnh với anh, dám cố chấp với anh, tính tình của anh thật không tốt, nhưng tại sao mỗi lần đối mặt cô, lúc nào cũng hung ác không nổi! Bình thường dám chọc giận người của anh, anh tuyệt đối sẽ thủ đoạn độc ác, giết chết không nháy mắt, càng đừng nói yêu thương cái gì!

Cử động vừa rồi của Mộ Hi hoàn toàn sẽ làm Nam Cung Diệu nắm trái cổ của cô, sau đó hung hăng ném qua một bên, nhưng đối mặt với cô, anh rất bất đắc dĩ, mặc dù là bởi vì cô đá gốc rễ của anh mà tức giận, nhưng mà, tức giận này cũng không khỏi dập tắt trong nháy mắt! Hàn Băng Tâm dien*dan*le*quy*don

Nam Cung Diệu nghiêm túc quan sát Mộ Hi, người phụ nữ này giống như là mèo hoang bị người đạp đuôi, dù là sợ, vẫn sẽ liều mạng phản kích.

Đang lúc Nam Cung Diệu mất hồn, Mộ Hi cầm một tay anh hung hăng cắn lên, anh là người đàn ông thật ác độc, tại sao muốn đối với cô như vậy? Tại sao phải khiến nhiều phụ nữ thích anh như vậy? Tại sao lưu tình khắp nơi? Tại sao phải khiến cô yêu đến trời đất lẫn lộn?

Hiện tại loại tình huống này, Nam Cung Diệu vốn nên nổi trận lôi đình, nhưng anh không có, bởi vì thế giới này chỉ có vợ yêu dám cắn anh, người khác mượn lá gan cũng không dám, chỉ là không ngờ năng lượng của vợ yêu lại trở nên lớn, thì ra phụ nữ một khi giở trò ngang ngược sẽ kinh thiên động địa dọa đến quỷ thần như vậy, anh càng không nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp như thế sẽ có năng lượng lớn như vậy.

Khóe miệng nhếch lên, mắt ưng híp lại, nhìn chăm chú vào hành động của Mộ Hi, Mộ Hi vốn cho rằng anh sẽ phản kích, không ngờ anh không có bất kỳ hành động nào, làm hại Mộ Hi không đành lòng cắn nữa.

Thật ra thì, Nam Cung Diệu đang suy nghĩ: Không hổ là người phụ nữ anh yêu, đủ độc ác, đủ hung hãn! Khiến anh nhìn với cặp mắt khác.

Kỳ quái chính là, Mộ Hi cắn anh như vậy, vậy mà anh lại không tức giận, lửa giận vừa rồi dần dần biến mất, một ngụm này, khiến Nam Cung Diệu rất thân thương, bởi vì đây là vợ yêu đặc biệt ân cần thăm hỏi.

"Vợ yêu, em trở lại rồi." Nam Cung Diệu nói.

"Ai là vợ yêu của anh, tự mình đa tình." Trong lòng Mộ Hi rất lo lắng, anh bắt đầu hoài nghi cô rồi.

Bàn tay Nam Cung Diệu kéo một cái, Mộ Hi thuận thế ngã vào lòng anh.

"Anh ——" Mộ Hi bị hành động bất chợt của anh hù dọa.

"Anh cái gì mà anh." Nam Cung Diệu hỏi ngược lại.

Anh thuận thế nắm được cằm Mộ Hi, hung hăng chính là một ngụm, vợ yêu thật là khiến anh vừa yêu vừa hận.

"Còn nháo nữa không? Hả?" Nam Cung Diệu dịu dàng hỏi.

"Nháo? Chúng ta nửa xu quan hệ cũng không có, ai nháo với anh!" Mộ Hi khinh thường hỏi ngược lại.

"Vậy thì tốt, chúng ta hãy mau tới làm chút quan hệ đi!" Nam Cung Diệu nói xong, một tay ôm lấy Mộ Hi, sau đó vứt cô lên giường, Mộ Hi bị bật lên, nằm úp sấp ở trên giường tức giận nhìn người đàn ông trước mắt.

"Anh thật muốn? Bọn nhỏ đều ở bên ngoài!" Mộ Hi biết không chạy khỏi, ngượng ngùng hỏi, người đàn ông này lại muốn chơi ban ngày, hai bảo bối của mình đều ở bên ngoài, ít nhiều không được tự nhiên. Truyện chỉ edit tại dien-dan-le-quy-don.com

"Con anh biết cha nó nghĩ muốn gì, cho nên sẽ không chạy vào quấy rối, đến lúc đó, nếu như em lo lắng bên ngoài nghe được, hãy ngoan ngoãn nghe lời, như vậy anh sẽ dịu dàng một chút."

"Anh sẽ dịu dàng? Quỷ mới tin, lần đó không phải là anh chợt đi vào!" Mộ Hi tức giận nói.

"Em không phải là rất thích anh ác sao? Mỗi một lần anh hung ác, em đều rầm rì lẩm bẩm kêu, chẳng lẽ em quên rồi?" Nam Cung Diệu nói.

"Anh?" Mộ Hi im lặng, xấu hổ chết người!

Nam Cung Diệu cúi người đè lên, cúi đầu hôn lên vợ yêu xa cách đã lâu, đáng chết, cô nhìn vẫn trẻ tuổi như thế, mặc dù đã đã sinh hai đứa bé rồi, bộ dáng nhỏ vẫn như cô gái nhỏ chưa kết hôn, thẹn thùng, đáng yêu, ngang tàng bạo ngược.

Không hổ là Nam Cung Diệu, tính tình bá đạo còn chưa tính, ngay cả hôn cũng khí phách hùng hồn, cứng rắn khác thường.

Sức hôn của anh rất đủ, thỉnh thoảng dùng sức mút thỏa thích, thỉnh thoảng khẽ cắn cô, hận không nuốt cô vào trong bụng, thật là bá đạo!

Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, cô có cảm giác hít thở không thông, vì vậy, cô cự tuyệt sự bá đạo của anh, không ngờ, cô càng cự tuyệt, càng giãy dụa, anh thì càng điên cuồng, lực môi anh cùng độ sâu càng tăng lên, tiếp tục hôn sâu, chiếm đoạt hương thơm của cô.

Đến cuối cùng, hơi thở dương tính thuần khiết cương liệt theo trong miệng xuyên qua toàn thân, Mộ Hi biết thân thể mình lại muốn phản bội chính mình, lòng cô như lửa đốt, tuyệt đối là tín hiệu nguy hiểm.

Càng nguy hiểm hơn chính là, xoẹt a, quần áo của cô bị xé nát.

"Cái..., anh, a. . . . . ." Mộ Hi không ngờ tật xấu xé quần áo của anh vẫn không đổi, một bộ quần áo thật tốt bị xé nát, thật là đáng tiếc!

Đáng giận hơn chính là Nam Cung Diệu hung hăng cắn môi Mộ Hi, đúng vậy, cắn rất mạnh, giống như là hôn trừng phạt.

Đàn ông không có nửa điểm thương xót phụ nữ, Mộ Hi đau trong nháy mắt kêu lên sợ hãi, nhưng sau một khắc, Mộ Hi cũng kêu không được nữa rồi, người đàn ông đáng giận vậy mà lại liếm cổ cô, loại cảm giác đó thật là nhột, vốn là vừa rồi miệng còn đau, thế nhưng lúc này lại muốn cười!

Mộ Hi bị Nam Cung Diệu đè gắt gao, cổ tay cũng bị giữ chặt, eo càng không cần phải nói, nhúc nhích cũng không thể, toàn bộ bị anh bá đạo trấn áp, cho nên chỉ có từ cổ trở lên có thể cử động, đáng giận chính chỗ duy nhất có thể cử động này, cũng bị Nam Cung Diệu bá chiếm, tùy ý tìm lấy.

Nam Cung Diệu hôn mùi thơm cơ thể cô, ma sát da thịt mê người của cô, đáng chết, dám vứt chồng bỏ con, nhất định phải trừng phạt em thật tốt.

"Anh...anh , nếu không tôi không khách khí." Mộ Hi bị anh ép tới muốn đi vệ sinh.

"Dựa vào em, không khách khí? Em muốn không khách khí với anh như thế nào, dựa vào nơi này, hay là dựa vào chỗ nào?" Nam Cung Diệu chỉ phía trên củaMộ Hi, lại chỉ phía dưới của Mộ Hi, ánh mắt quét tới quét lui trên người cô.

"Làm sao anh vô lại như vậy, buông tôi ra." Mộ Hi nóng nảy nói.

"Vô lại? Được, chúng ta sẽ làm chút chuyện vô lại làm." Nam Cung Diệu cắn bộ ngực Mộ Hi một cái. Hàn Băng Tâm_DDLQĐ

"Anh...anh, tại sao cắn tôi, ngươi cũng không phải là con của tôi, tại sao ăn sữa của tôi!" Mộ Hi nhanh chóng rống to.

Lời này vừa nói ra.

Hai người lúc ấy sững sờ, trong nháy mắt cười ha ha, Nam Cung Diệu cười nằm trên ngực Mộ Hi, Mộ Hi cười bộ ngực thẳng run run, bởi vì Nam Cung Diệu nằm ở phía trên, cho nên cô cũng run rẩy lay động theo.

Nam Cung Diệu từ từ ngẩng đầu nhìn Mộ Hi, ánh mắt kia rất thâm tình.

"Có người nói qua em rất mê người hay không?" Nam Cung Diệu nói nghiêm túc.

Kỳ thật, Nam Cung Diệu cũng muốn hung hăng giết chết cô.

"Mê cái đầu anh, tôi cũng không phải là thịt kho." Mộ Hi nói.

"Thịt kho, nếu như em là thịt kho, anh sẽ một ngụm ăn em." Nam Cung Diệu hung hăng nói, nhìn bộ ngực của Mộ Hi nhất khởi nhất phục, Nam Cung Diệu nuốt nước miếng một cái, đáng chết, lúc nào thì mình không có tiền đồ như vậy!

"Anh dám ăn, sẽ không sợ ngán chết anh!"

"Thịt của em, anh thích ăn." Nam Cung Diệu cười như không cười nói.

"Anh trừ biết ăn phụ nữ, còn có thể làm sao?" Mộ Hi tức giận hỏi.

"Anh còn có thể XXX em." Nam Cung Diệu đã bị phía dưới hành hạ đến khó chịu nóng nảy, lão Nhị đã sớm đứng nghiêm thật cao rồi.

"Anh ——" Mộ Hi trong nháy mắt cảm giác mặt quá nóng.

"Hiện tại anh liền muốn, em phải đền bù tổn thất của em với anh." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Anh tổn thất cái gì?" Mộ Hi không hiểu hỏi.

"Anh không chiếm được em chính là tổn thất." Nam Cung Diệu nghĩ đến tất cả việc Mộ Hi làm, anh hận đến một tay lấy tất cả quần áo đã bị xé rách trên người Mộ Hi đi, bây giờ Mộ Hi không có bất kỳ che đậy nào.

"Tôi không phải người anh muốn tìm, vì sao anh tin như vậy?" Mộ Hi không dám thừa nhận, nhìn ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông này, anh sẽ giết cô!

"Vậy em tốt nhất chứng minh em không phải là người tôi muốn, nếu không, tôi sẽ xé em."