Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 143



"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy hơi khát nước, định đi lấy nước thì cảm thấy hơi chóng mặt lên dừng lại một chút thôi! Chứ tôi không sao đâu."

Tư Mộc lắc đầu một cái. Thật không ngờ một người thật thà như Tư Mộc cũng biết nói dối người khác như vậy đấy. Ngay cả bản thân của cô cũng không ngờ đến tại sao mình có thể nói ra những lời này đấy. Thật là khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ khó tin mà. Nhất là việc người thật thà như Tư Mộc mà cũng biết nói dối.

Người giúp việc kia thấy Tư Mộc kêu mệt bèn lo lắng hỏi han. Một phần là vì trách nhiệm mà một phần cũng là vì tình người.

"Thế cô có làm sao không? Có cần tôi giúp cô gọi cho bác sĩ Trình không?"

"Tôi không sao đâu! Nghỉ ngơi một lát là được rồi, nếu được chị lấy giúp tôi cốc nước nhé!"

Tư Mộc cũng cảm thấy có lỗi vì đã nói dối bọn họ như vậy, thật không muốn làm cho những người giúp việc kia lo lắng một chút nào cả. Tư Mộc cũng không muốn làm phiền họ đâu, nhưng thật sự lúc này chân của cô không nhích nổi một bước nữa rồi, đành phải nhờ đến sự giúp đỡ của họ thôi.

"Tư tiểu thư, cô đợi một chút, để tôi đi lấy cho cô!"

Người giúp việc kia nhanh chóng lau tay của mình cho sạch sẽ, khô ráo rồi cầm lấy một chiếc cốc thuỷ tinh rót nước cho Tư Mộc. Người giúp việc kia cũng rất vui vẻ chứ không hề cảm thấy phiền hà hay tỏ thái độ gì cả. Người giúp việc nhanh chóng đem cốc nước kia tới chỗ của Tư Mộc.

"Tư tiểu thư, nước của cô đây!"

"Cảm ơn chị!"

Tư Mộc gật đầu đáp lại, cô nhanh chóng cầm lấy cốc nước từ tay của chị giúp việc kia để cho người ta còn đi làm việc. Tư Mộc nhanh chóng uống một hơi nước, để cho bản thân của cô lấy lại được bình tĩnh. Chứ lòng của Tư Mộc nãy giờ cũng thấp thỏm không yên rồi, vả lại cứ như vậy cô sẽ nhanh chóng thành một đứa tự kỉ mất thôi!

Uống nước xong, Tư Mộc để chiếc cốc lên chiếc bàn gần đó, nhìn những người giúp việc đang vui vẻ nói chuyện gì kia, Tư Mộc cũng lên tiếng hỏi như là đang có ý thăm dò.

"Tôi thấy mọi người đang nói về chuyện của cô gái tên Trịnh Mỹ Châu kia đấy hả? Nhìn cô ấy với Bạch Hạo Vân thân thiết như vậy, chắc mối quan hệ của hai người họ cũng không phải bình thường chứ nhỉ? Trịnh Mỹ Châu không phải là bạn gái của Bạch Hạo Vân đấy chứ nhỉ các chị!"

Tư Mộc cố ý dò hỏi, cô cũng đang tò mò thật sự rất muốn biết mối quan hệ giữa Bạch Hạo Vân với Trịnh Mỹ Châu thật sự là gì? Và thật sự đó có phải là người mà Bạch Hạo Vân thật sự thích hay không?

"Tư tiểu thư à, cô nghĩ nhiều rồi, cô ấy không phải là bạn gái của cậu chủ nhà tôi đâu."

Một người giúp việc hơi cười cười nhìn Tư Mộc.

Trong lòng của Tư Mộc cứ như trút đi được một gánh nặng vậy, cô âm thầm thở phào một cái rồi lại tiếp tục hỏi những người đang làm việc ở phía kia.

"Không phải bạn gái à, nhưng sao tôi thấy hai người họ không bình thường nhỉ? Nhìn hai người cứ như là một cặp ấy!"

Khuôn mặt của Tư Mộc làm như ngây thơ, khó hiểu nhưng trong lòng của cô đang cực kỳ sốt ruột, muốn biết được toàn bộ mọi chuyện, vì vậy cô mới hỏi bọn họ.

Mấy người giúp việc kia nhìn vào khuôn mặt ngây thơ kia của Tư Mộc, một vài người bỗng dưng bật cười lớn. Một trong số đó đại diện lên tiếng, nhìn Tư Mộc hơi cười cười.

"Haha... Tiểu thư à, mối quan hệ giữa cậu chủ với Trịnh tiểu thư không có như cô nghĩ đâu."

"Vậy thì mối quan hệ của họ là gì vậy nhỉ? Tôi thật sự cảm thấy rất tò mò nha! Vì tôi chưa từng thấy Bạch Hạo Vân có bạn lại là con gái bao giờ cả?"

Tư Mộc đưa tay chống cằm, cô cố gắng làm như bản thân của cô đang rất bình tĩnh. Nhưng thực chất, ở trong lòng của Tư Mộc đã rối như tơ vò lúc nào không hay rồi. Tư Mộc rất nóng lòng muốn biết sự thật về mối quan hệ giữa hai người kia.

Tuy là bản thân của Tư Mộc đang vô cùng cuống nhưng cô vẫn cố phải tỏ ra là bản thân của mình đang rất bình thường, làm như một người bạn đang muốn biết xem Bạch Hạo Vân có những mối quan hệ gì vậy? Tư Mộc không muốn để cho những người giúp việc kia nghĩ rằng cô là vì muốn quản chuyện của Bạch Hạo Vân quá nhiều, trong khi hai người chẳng có quan hệ gì, cùng lắm cũng chỉ là bạn.

Một người giúp việc hơi cười nhìn về phía của Tư Mộc, khẽ dò hỏi.

"Tư tiểu thư, cô thật sự muốn biết chứ?"

Tư Mộc ngay lập tức gật gật đầu. Tất nhiên là cô muốn biết rồi. Nếu không muốn biết thì Tư Mộc cố tìm cách dò hỏi bọn họ làm cái gì chứ? Thật là, mau kể cho cô nghe đi. Chứ Tư Mộc chờ đợi bọn họ nói cho cô biết từ nãy rồi đó. Lần này, phải nói rằng tính tò mò của Tư Mộc thật sự quá lớn. Có lẽ là vì liên quan đến Bạch Hạo Vân chăng?

Bởi vì, thường ngày, Tư Mộc cũng không muốn xen nhiều vào chuyện của người khác như vậy? Bởi vì cô không muốn quan tâm. Nhưng hôm nay, đột nhiên Tư Mộc lại phá lệ muốn dò hỏi về mối quan hệ của Trịnh Mỹ Châu kia với Bạch Hạo Vân chứ.

Nếu là như vậy, rốt cuộc tình cảm mà Tư Mộc dành cho Bạch Hạo Vân là gì? Tình bạn hay là tình yêu? Nếu là bạn bè đơn thuần, thì chắc chắn Tư Mộc sẽ không có những cảm xúc buồn bã, chua xót đến mãnh liệt như vậy. Nhưng nếu là tình yêu, chẳng phải Tư Mộc luôn khẳng định mình không có một chút tình cảm gì với Bạch Hạo Vân rồi hay sao?

Nếu vậy, tại sao Tư Mộc lại có những cảm xúc đau buồn như vậy chứ? Ai nói cho cô biết đi?

"Nếu tiểu thư đã muốn biết, để chúng tôi kể cho cô nghe. Chúng tôi không biết Trịnh tiểu thư và cậu chủ quen nhau bao nhiêu lâu, nhưng từ khi chúng tôi làm việc ở đây thì hai người họ đã rất thân thiết rồi.

Cậu chủ thường ngày lạnh lùng ít nói, nhưng lại rất hay cười với Trịnh tiểu thư. Ở bên cô ấy, cậu chủ đều cảm thấy rất vui vẻ. Nếu tôi đoán không nhầm thì hai người họ chính là thanh mai trúc mã.

Cậu chủ rất ít bạn bè, hay phải nói là rất ít bạn thân, đặc biệt là nữ. Cậu chủ chúng tôi hầu như không bao giờ muốn làm bạn với phụ nữ cả, hầu hết đều chỉ theo phép lịch sự mà thôi. Vậy mà không hiểu sao, cậu ấy lại có thể đồng ý làm bạn với Trịnh tiểu thư nữa?

Không biết Trịnh tiểu thư đã làm thế nào mà khiến cho cậu ấy luôn cảm thấy vui vẻ, không một chút áp lực nào cả. Chúng tôi luôn hy vọng cậu ấy vui vẻ như vậy, mà ít khi cậu ấy cười quá.

Thế nên chúng tôi mới mong rằng Trịnh tiểu thư có thể ở đây, để khiến cho cậu ấy cảm thấy vui vẻ. Làm việc ở đây lâu năm, cậu ấy coi chúng tôi như người nhà, chúng tôi cũng thế. Vì vậy, bọn tôi luôn muốn cậu ấy vui vẻ mà sống, chứ đừng lúc nào cũng giữ cái vẻ mặt lạnh tanh như vậy.

Chúng tôi cũng hy vọng hai người họ sẽ thành một đôi đấy!"

Lời kể của người giúp việc kia dừng lại, nụ cười trên khuôn mặt của Tư Mộc bỗng chốc cứng đờ. Cô cười nhưng trong lòng lại rất muốn khóc vậy. Gương mặt của Tư Mộc hơi sững lại một chút rồi mới có phản ứng. Tư Mộc cố gắng giữ lấy nụ cười ở trên môi của mình, không thể hiện bản thân của mình đang buồn đến cỡ nào.

Hóa ra là thanh mai trúc mã! Thảo nào nhìn hai người họ lại thân thiết đến như vậy! Hóa ra khi Bạch Hạo Vân gặp khó khăn, người con gái tên Trịnh Mỹ Châu kia luôn luôn ở bên cạnh anh. Vì vậy, Bạch Hạo Vân mới luôn vui vẻ khi ở bên cạnh của cô ấy.

Trịnh Mỹ Châu luôn ở cạnh Bạch Hạo Vân như vậy, Bạch Hạo Vân yêu người ta cũng là phải thôi. Trịnh Mỹ Châu có lẽ chính là người con gái mà Bạch Hạo Vân luôn nhắc đến với cô. Người đã cho anh động lực để sống tiếp trên quãng đời này.

Không hiểu sao, sự chua xót càng dâng lên trong lòng của Tư Mộc. Cô sợ mình sẽ không chịu được nữa, Tư Mộc sợ mình sẽ oà khóc ra đây mất. Thế nên, cô vội vàng nói với mấy người kia một câu rồi nhanh chóng trở về phòng của mình.

"Xin phép, tôi thấy hơi mệt! Tôi muốn về phòng nghỉ ngơi! Mọi người bận gì thì cứ tiếp tục đi."

Tư Mộc nhanh chóng chạy về phòng của mình, cố gắng không để bản thân của mình rơi nước mắt ở trước mặt của người khác. Tại sao, Tư Mộc lại muốn khóc đến như vậy chứ?

Về đến phòng, Tư Mộc ngồi xuống giường, ánh mắt hơi u buồn, trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó vậy. Tư Mộc, mày buồn cái gì, mày khóc cái gì chứ? Mày phải chúc phúc cho người ta mới phải chứ, tại sao mày lại ích kỷ đến như vậy? Không được, Tư Mộc, mày không được khóc.

Nói như vậy, nhưng không hiểu sai nước mắt cứ lăn dài trên má của Tư Mộc. Cả ngày hôm đó, Tư Mộc nhốt mình ở trong phòng, không ra ngoài gặp ai. Bạch Hạo Vân với Trịnh Mỹ Châu thì có chuyện gì thì phải, họ nói chuyện nguyên một ngày luôn.

Mãi cho đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho đàng hoàng, Tư Mộc mới lủi thủi bước xuống nhà. Mặc dù cô đã cố gắng vui lên, nhưng thật sự là cô không tài nào vui nổi. Tư Mộc xuống nhà, thấy Bạch Hạo Vân xách theo một túi đồ, hình như là chuẩn bị đi đâu đó. Lấy làm lạ, Tư Mộc mới lên tiếng hỏi Bạch Hạo Vân.

"Bạch Hạo Vân, trời đã sắp tối rồi, anh còn định đi đâu vậy? Không ở nhà ăn cơm sao?"

Bạch Hạo Vân xoa đầu Tư Mộc một cái, anh khẽ cười nhìn cô.

"Anh đưa Mỹ Châu ra ngoài có việc một chút. Em ăn xong rồi nghỉ ngơi đi, không cần phải đợi anh đâu. Có lẽ đêm nay anh sẽ không về nhà, bảo người giúp việc là không cần phải chuẩn bị đồ ăn cho anh đâu."

Tư Mộc hơi gật đầu một cái, lúc nào, Trịnh Mỹ Châu mới chạy ra, quay sang chỗ Tư Mộc cười tươi.

"Chị, em đi có việc một chút nha. Tiếc là hôm nay không đi chơi cùng chị được rồi. Khi nào rảnh hai chị em mình sẽ đi dạo phố nha. Không được từ chối đấy!"