Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

Chương 54: Gặp lại



Đến chiều, Linh Chi cùng Mộc Yến và Hàn Nguyên đi đến nhà trẻ đón thằng bé Minh An, thằng bé thấy mẹ thì rất vui mừng chạy tót lại ôm cổ mẹ. Bế cục bông trên tay, Đàm Linh Chi hí hửng hỏi.

- Sao nào? Hôm nay con đi học vui chứ?

- Vui ạ, vui nhắm

Minh An trả lời, khiến cả ba người đi trên đường đều cười rôm rả. Người cười tươi nhất, chắc có lẽ là mẹ nó.

Tống Uy Vũ, Cố Minh Thiên và Hà Lục Quân đang đi trên đường, tranh thủ dạo quanh thành phố này một chút, đang dừng đèn đỏ. Ánh mắt của Tống Uy Vũ đập vào người con gái đang bế thằng nhóc nhỏ đứng đối diện đường bên kia, anh ta có chút sửng sờ rồi lắp bắp nói

- Con..con bé đó, Linh..Linh Chi?

Hà Lục Quân và Cố Minh Thiên quay qua nhìn anh ta, Minh Thiên khó hiểu hỏi

- Cậu ngáo à? Linh Chi gì ở đây?

- Không..không, nhìn kìa

Cố Minh Thiên cùng với Hà Lục Quân nhìn theo hướng tay của Tống Uy Vũ chỉ, hắn lúc này sửng người. Chuyện quái gì thế này?

- Này, thằng bé đó, giống y hệt cậu lúc nhỏ

Hà Lục Quân ngỡ ngàng nói

- Cô..cô ấy

Trái tim Cố Minh Thiên thắt chặt lại, liệu đây có phải mơ không? Người con gái hắn yêu chết trong đám cháy đó, chính mắt hắn nhìn thấy mà, sao bây giờ lại đứng sừng sững ở đây thế này?

Cố Minh Thiên kích động muốn lao qua đó, may mắn thay là Uy Vũ và Lục Quân chụp lại kịp thời. Cả hai người họ nhìn nhau, chẳng phải từ lúc đó đến nay, Đàm Linh Chi không một lần liên lạc đến bọn họ sao? Tại sao bây giờ lại gặp ở đây thế này, trên tay còn bế một thằng bé y đúc Cố Minh Thiên.

Đàm Linh Chi cùng hai người kia băng qua đường, lúc đi ngang, bọn họ có chút sửng sờ vì cô không nhận ra bọn họ!!!.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

- Linh Chi

Cố Minh Thiên kích động, nắm tay cô kéo lại

Đàm Linh Chi bị lôi bất ngờ, có chút giật mình. Cả cô và thằng bé Tiểu An đều lao vào lồng ngực của hắn, cô khó hiểu đẩy hắn ra rồi nói.

- Xin hỏi anh là ai? Nhầm người sao?

- Chuyện gì vậy, phiền anh buông cô ấy ra

Hàn Nguyên thấy vậy liền can thiệp vào, ngay giây sau đã bị ánh mắt giết như muốn giết người nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô ôm thằng bé.

Anh ấy có chút lạnh sống lưng, chả hiểu sao nữa, rõ là trời đang nóng thế này?

- Linh Chi, thời gian qua em ở đâu?

Cố Minh Thiên mặc kệ Hàn Nguyên, ánh mắt lo lắng nhìn cô

- Sao anh biết tên tôi? Giữa tôi và anh không quen không biết, anh buông tôi ra

Đàm Linh Chi hất tay hắn ra rồi xoay người rời đi. Đi được một đoạn, cô ngoáy đầu lại nhìn. Chẳng hiểu sao, lại có cảm giác đã từng rất quen thuộc...

- Này Linh Chi, em quen mấy người đó sao?

Mộc Yến vừa đi vừa hỏi

- Không ạ

- Tiếc thế, hai anh kia đẹp trai chết mất

Mộc Yến tỏ ra vô cùng tiếc nuối, lúc nãy giữa cô và hắn xảy ra chút chuyện. Chị ấy chỉ lo ngắm nhìn hai người đi cùng hắn mà quên mất Đàm Linh Chi đang gặp rắc rối, có ý định lại xin cách liên lạc, nhưng ngại vì không quen không biết, như vậy sẽ rất kì!!

Cố Minh Thiên và hai người kia đứng đó, hắn đột nhiên nói

- Bằng mọi giá, mình muốn biết trong ba năm qua em ấy ở đâu làm gì và trải qua những gì!? Mình nhất định sẽ đưa em ấy trở về bằng mọi giá

- Được

Hà Lục Quân nhận được đề nghị liền nhanh chóng đồng ý, sau đó không còn tâm trạng đi chơi nữa mà về khách sạn.

Tống Uy Vũ vào phòng Hà Lục Quân nói chuyện

- Chết tiệt, trong ba năm qua mình không hề liên lạc với con bé

Tống Uy Vũ cau mày nói

- Nhưng theo mình thấy, thằng nhóc mà Linh Chi bế trên tay, chắc chắn là con của Minh Thiên, vì nhìn chẳng khác nào là phiên bản thứ hai của cậu ấy lúc nhỏ đâu chứ?

Hà Lục Quân đặt nghi vấn lên thằng bé Minh An

- Mẹ kiếp, cứ tưởng sẽ không gặp lại. Nào ngờ...

- Không lường trước được, bây giờ việc cần làm là phải tìm hiểu trong ba năm qua em ấy trải qua những gì

Hà Lục Quân nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, rất nhanh chóng những thứ anh ta cần đã xuất hiện.

Sáng hôm sau

- Ba năm trước, con bé một thân một mình đến đây trong bộ dạng nhếch nhác, qua được đây nhờ trốn lên được con tàu giao hàng. Sau đó được Mộc Yến, là cô gái đi cùng hôm qua nhận vào làm ở một cửa hàng nhỏ bán hoa tulip, sau đó mang thai và hạ sinh thằng bé hôm qua tên là Minh An, trong lúc sinh xém chết vì mất máu quá nhiều. Cái tên hôm qua đi cùng con bé là Hàn Nguyên, cũng có chút gia thế, nhưng ra ngoài tự lập và là hàng xóm của con bé, trong ba năm qua giúp đỡ con bé không ít. Nửa năm trước, Linh Chi bị tai nạn xe, được chuẩn đoán là mất trí nhớ, và cậu biết tại sao hôm qua con bé không nhận ra cậu rồi đó. Điều cần làm bây giờ là cậu phải tìm cách để con bé nhớ lại được, bằng cách làm những hành động thân thuộc trước đây, và phải xét nghiệm ADN với thằng bé đó, xem cậu và nó có huyết thống hay không?

Lời nói của Hà Lục Quân văng vẳng bên tai hắn, Cố Minh Thiên nghe xong có chút trầm tư

- Ừ, mấy cậu ra đi, mình cần yên ổn một lát

Tống Uy Vũ và Hà Lục Quân nghe vậy cũng chỉ rời đi

Sau khi cả hai người bọn họ rời đi, Cố Minh Thiên rơi vào trầm tư, lòng có chút đau nhói khi biết được, cô đi đến nơi đất khách quê người này lại gặp nhiều trắc trở như vậy. Lại mang thai, khi ốm nghén ai là người bên cạnh chăm sóc đây? Lại xém mất mạng vì hạ sinh Minh An, sau đó lại gặp tai nạn mất trí nhớ. Chết tiệt! Là do hắn không tìm ra cô sớm hơn, hắn cứ nghỉ, ngày hôm đó cô lại chìm trong đám cháy đó đến tan xương nát thịt, không ngờ cô lại thoát được. Vậy là tro cốt trong hũ đó là của một người khác...

Vậy mà bao lâu nay, hắn lại để cho cô một mình chịu nhiều tủi thân thế này. Lần này, Cố Minh Thiên nhất định sẽ mang cô về cho bằng được!