Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 109: Đam mê cuồng chân dài (10)



Nói xong, Hạng Chí Viễn bỏ chân cô vào bồn ngâm lần nữa, tiếp tục rửa chân cho cô.

"Anh không tức giận à?"

Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.

"Tôi sẽ mãi mãi không tức giận với em." Hạng Chí Viễn nói.

"Dù tôi có giết anh ư?"

"Vẫn là câu kia, chỉ cần em chịu nhặt xác cho tôi." Hạng Chí Viễn trả lời chắc chắn.

"..."

Giang Ninh Phiến phát hiện mình không cách nào nói chuyện với anh tiếp được, dù cho Hạng Chí Viễn biến thành bộ dáng gì, cô đều không cách nào chống đỡ.

Hạng Chí Viễn cụp mắt nhìn bàn chân dài nhỏ của cô, đôi chân ngọc ngâm trong nước hoa hồng, da thịt tuyết trắng như ngọc hoà lẫn cùng cánh hoa màu đỏ, lộ ra vẻ đẹp chết người với đàn ông.

Người phụ nữ này là của anh.

Tất cả mọi thứ đều là của anh, anh đã tìm thấy cô.

Hạng Chí Viễn nở nụ cười yêu nghiệt, bàn tay vừa nâng chân cô lên từ trong nước vừa cầm khăn mặt sạch sẽ đặt ở trên ghế sô pha, lau đi nước đọng trên chân hết sức chuyên chú, lau khô từng chút từng chút.

Bàn chân cô rất xinh đẹp, thon dài mảnh mai, ngón chân mượt mà, làn da còn trơn mềm như lụa.

"Ngay cả chân Tiêm Tiêm của tôi cũng là một tác phẩm nghệ thuật." Hạng Chí Viễn thưởng thức chân trần của cô, giọng điệu đắc chí không nói ra được.

Chân cô đẹp như vậy, là của anh, đều là của anh.

"Anh còn có đam mê cuồng chân dài à.”

Giang Ninh Phiến hờ hững nói, muốn thu chân mình về lại bị Hạng Chí Viễn nắm chặt.

Lòng bàn tay cực nóng của anh cầm lấy chân cô.

"Yên tâm, tôi không nỡ ngâm chân của em vào formalin."

Hạng Chí Viễn cười không đứng đắn, đầu ngón tay mập mờ mơn trớn ngón chân cô, chậm rãi vuốt ve dọc theo chân cô. Thuận theo mắt cá chân dời lên bắp chân trần truồng của cô, ánh mắt cực kỳ tham muốn giữ lấy nhìn chăm chú khuôn mặt của cô, chóp mũi tới gần mắt cá chân, tham lam hấp thu mùi thơm trên người cô...

Một cảm giác tê dại nhanh chóng nhảy khắp người Giang Ninh Phiến.

Giam cầm trong phòng bệnh, hơi nóng trong chậu đang tỏa ra, mùi phóng đãng lan tràn khắp ga giường trắng, vòng qua ánh mắt giữa hai người.

"Buông tay."

Giang Ninh Phiến nắm chặt ga giường dưới người, đang chuẩn bị đạp một cước tới lại nghe thấy một giọng nói hùng hồn từ bên ngoài truyền tới.

"Cậu Hạng, tôi đã tra được ai truy sát anh, là Hồng cảng chuẩn bị giành đám hàng kia với chúng ta..."

Cô Minh Thành vừa hô vừa đẩy cửa đi tới, chỉ thấy bờ môi Hạng Chí Viễn đã sắp hôn vào chân Giang Ninh Phiến, anh ta lập tức trợn tròn mắt, lắp bắp tiếp tục nói: "Xã đoàn… Bắc Dã kia, không có việc gì tôi… tôi đi xuống trước."

Má ơi, hôn chân.

Đủ ướt át nóng bỏng.

"Đứng lại cho tôi!" Hạng Chí Viễn không vui lên tiếng, buông ống quần Giang Ninh Phiến xuống, bọc đôi chân cô lại trong chăn.

"Cậu Hạng."

Cô Minh Thành lập tức đứng nghiêm, hận không thể chôn đầu xuống mặt đất.

Chết chắc...

"Đi lấy nước cho tôi." Hạng Chí Viễn nói.

"Hả?"

"Gần đây thính lực của cậu không ổn à?" Hạng Chí Viễn tức giận, trong mắt có sát khí.

"Tôi lập tức đi làm." Cô Minh Thành nào dám nghi ngờ gì, vội vàng cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, rất nhanh đã lấy ra.

Một chậu nước đến, cung kính dâng đến trước mặt Hạng Chí Viễn.

Giang Ninh Phiến ngồi trở lại đầu giường, thấy Hạng Chí Viễn vắt khăn mặt trong nước, cẩn thận ưu nhã lau sạch sẽ mặt mình.

Đó là khuôn mặt bị nước rửa chân văng tung tóe.

Đoán chừng trong lòng anh đã mắng ra tam tự kinh, để bệnh thích sạch sẽ buồn bực chết anh đi.

Giang Ninh Phiến mừng thầm, đợi nhìn thấy vết thương đầy cánh tay và thạch cao trên đùi anh lại không vui, kéo chăn mền nằm xuống, ép mình đừng nhớ đến mấy thứ linh tinh.