Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 500



Chương 500

Cô hắng giọng, gật gật đầu, cô đột nhiên phát hiện ra mình chẳng thể nói ra câu “Khởi Hiên, chúc anh hạnh phúc…”

Hình ảnh cuối cùng của Khởi Hiên lưu lại trong cô vẫn cô đơn như vậy…

“Hết hi vọng rồi à?”

Giọng nói lạnh lẽo của Bắc Minh Quân vang lên từ phía sau cô.

Cô quay đầu lại, chăm chú nhìn người đàn ông này, cô hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy. Chỉ là cô không ngờ, chỉ vì cô quay lại nhà Bắc Minh gặp Dương Dương nhưng lại hủy hoại cả đời Khởi Hiên. Cô yếu ớt thở dài: “Đúng vậy, hết hi vọng rồi…”

Trong lòng thầm nghĩ: Phải đấy, Bắc Minh Quân, mất hết hi vọng với anh đấy.

Anh nắm lấy đôi bờ vai mảnh khảnh của cô rồi ôm vào lòng, giữa đôi mày để lộ ra vẻ dịu dàng khó nhận biết…

“Tịch Dao, từ giây phút tôi quyết định để em làm người phụ nữ của tôi, em phải hiểu rằng, tôi muốn em hoàn toàn thuộc về tôi! Tôi muốn em không còn một chút hi vọng nào với Bắc Minh Khởi Hiên. Tôi muốn trái tim em chỉ hướng về một mình tôi.”

Trong giọng nói lạnh lùng trầm thấp của anh, mang theo sự lạnh lùng khiến cô không dễ gì kháng cự lại.

“…” Cô im lặng, nhắm mắt.

Anh vẫn yên lặng ôm lấy cô, đôi mày nặng trĩu, những tưởng cô đang đau lòng vì Khởi Hiên: “Tịch Dao, đêm nay, tôi sẽ khoan nhượng cho việc cô đau lòng vì cậu ta một lần nữa! Sau đêm nay, tôi không cho phép cô rơi một giọt nước mắt nào vì cậu ta.”

Hai người đứng trước sân im lặng hồi lâu, cô không lên tiếng dù chỉ một câu. Có lẽ cô cũng không biết mình còn có thể nói thêm gì nữa.

Nước mắt lưng tròng, vùi mình trong vòng tay anh, cô mới bàng hoàng nhận ra một điều đau lòng, là cô đã vô tình đem lòng yêu người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này…

Đột nhiên…

Leng keng, một tiếng chuông vang lên, phá vỡ bầu không khí trầm lặng trong sân.

Một chú chó nhỏ toàn thân đầy nếp nhăn chạy ầm ầm từ sau sân lại, chiếc chuông chó vang lên những tiếng leng keng.

Tiếp theo đó là tiếng bước chân bình bịch nho nhỏ kéo theo sau: “Đứng lại! Con chó đáng ghét, trả xúc xích lại cho ta…”

Cố Tịch Dao đang chìm đắm trong đau buồn, nghe thấy tiếng trẻ con non nớt này thì kinh ngạc sững sờ.

Cô theo phản xạ muốn đẩy mình ra khỏi vòng tay của Bắc Minh Quân, thì phát hiện dưới chân mình va phải một thứ gì đó mềm mềm…

Bộp.

Đầu của Bối Lạp va vào bắp chân của Cố Tịch Dao rồi!

“Ẳng ẳng…” Nó kêu lên một tiếng đầy đáng thương, trong miệng vẫn còn ngậm một cây xúc xích vừa to vừa thơm ngon.

“Á…” Cố Tịch Dao kinh ngạc kêu lên, vội vàng nhảy ra ngoài, cúi xuống nhìn con chó con đầy nếp nhăn dưới chân mình.

“Gâu gâu!” Bối Lạp ngậm xúc xích, sủa hai tiếng như để lấy lòng Cố Tịch Dao.

“Trái Banh, mày giỏi lắm, còn chạy nữa thì tao sẽ thịt mày luôn…” Vào giây phút nhìn thấy cha mình, thân hình nhỏ bé đang chạy vùn vụt của Dương Dương phanh gấp lại, đứng trước mặt Cố Tịch Dao và Bắc Minh Quân!

“Gâu!” Bối Lạp như có linh tính, dường như nó nhận biết được Cố Tịch Dao là mẹ của Dương Dương, liền xoay mông nấp bên cạnh chân cô, nhanh nhảu nhai chiếc xúc xích thơm ngon trong miệng… Ôi chao, đây là thức ăn duy nhất nó có cho tối nay…