Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 70



“Nếu không phải mẹ tôi mất sớm, cô ngay cả tư cách xách giày cho mẹ tôi cũng không có!” Đường Chá lạnh lùng nói. Người đàn bà này cậy mình có mấy phần mị lực, mê hoặc cha anh xoay vòng vòng quanh cô ta, cái gì cũng nghe theo cô ta, chỉ kém chưa sang tên công ti cho cô ta mà thôi.

Thấy Đường Chá phản ứng dữ dội như thế, Tần Phong mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì ra người đàn bà này là vợ kế của bác Đường. .Nghe giọng điệu Đường Chá, dường như anh không vừa mắt cô ta, thậm chí là chán ghét đối phương.

“Nghiệt tử! Mày đúng là ngày càng không nghe lời!” Ông Đường tức giận, khiến đôi tay cũng run rẩy.

“Ai nha, Thanh Vân, đừng vì em mà tức giận. Đường Chá đối xử với em thế nào cũng không sao, chỉ cần anh yêu em là đủ rồi!” Người đàn bà kia làm như cực kì ủy khuất, ngồi vào trên đùi ông Đường, làm nũng với ông.

“Hừ! Không biết xấu hổ!” Đường Chá chán ghét nói xong liền kéo tay Tần Phong muốn đi lên lầu.

“Đứng lại! Ai cho con mang cô ta lên lầu? Cái nhà này không hoan nghênh cô ta. Mếu như con còn muốn về nhà thì mau đuổi cô ta ra ngoài.” Ông Đường đột nhiên lên tiếng ngăn cản động tác của Đường Chá.

“Cha! Cô gái này là mẹ của cháu trai cha, trong bụng cô ấy đang có cốt nhục của con. Cha đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được, đời này con chỉ cưới cô ấy!” Đường Chá quay đầu lại, kiên định nói.

“Con! Con…!” Ông Đường tức giận đến không thở nổi, ngất đi.

“Thanh Vân!” Vợ kế của Đường Thanh Vân thấy thế hô lớn, hốt hoảng đứng dậy, lớn giọng với Đường Chá: “Đường Chá, cha cậu hôn mê, cậu còn không mau tới đây!”

Đường Chá đi thẳng tới, nhìn cũng không thèm nhìn người đàn bà kia một cái, đẩy cô ta ra, đối với cô ta không kiên nhẫn quát: “Còn đứng ở đó làm gì? Còn không mau gọi bác sĩ John tới.”

“A! Được!” Người đàn bà diễm lệ kia nghe Đường Chá nói thế mới bừng tỉnh, vội vàng gọi điện thoại cho bác sĩ riêng.

Đứng ở một bên, Tần Phong lại như người ngoài cuộc, quan sát ba người. Quan hệ của bọn họ thoạt nhìn rất phức tạp. Từ lúc Đường Chá bước vào căn nhà này, trên mặt sẽ không lộ ra vẻ tươi cười, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn khác với lúc ở cùng với cô. Mà người phụ nữ xinh đẹp kia có vẻ sợ Đường Chá.

Còn một điểm đáng ngờ nữa là tại sao bác Đường lại ghét cô như vậy?

Cô không nhớ mình đã từng làm gì có lỗi với ông.

Đường Chá đi đến bên cạnh Tần Phong, dịu dàng nói với cô: “Phong Nhi, cùng anh lên lầu thôi!”

“Vâng!” Tần Phong gật đầu một cái, đi theo sau lưng Đường Chá.

Trải qua một phen cấp cứu kịp thời, ông Đường rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Tần Phong đứng ở ngoài cửa phòng ông Đường, chỉ nghe thấy hai cha con tranh luận kịchh liệt, càng cãi càng hăng, khiến người bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.

Đường Chá muốn lấy cô, nhưng ông Đường lại nhất quyết không đồng ý.

“Cha, hôn nhân của con, con tự mình làm chủ, cha đừng vọng tưởng muốn khống chế cuộc đời con.” Đường Chá tức giận nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Tần Phong, anh vội thu lại lửa giận, dịu dàng kéo tay cô, nói: “Phong Nhi, em đã nghe thấy những gì rồi? Đừng để ý lời ông ấy nói. Người muốn kết hôn với em là anh, không phải ông ấy.”

“Đường Chá, em…” Tần Phong vừa định nói lời cự tuyệt, liền bị ngón tay của anh chặn bên môi.

“Suỵt! Đừng cự tuyệt anh nữa. Phong Nhi, anh yêu em, hãy để anh chăm sóc em và bảo bảo được không?” Ánh mắt Đường Chá vô cùng si tình, khiến Tần Phong cảm động không biết nói gì.

“Đường Chá!” Tần Phong chủ động ôm lấy hông anh, im lặng rơi lệ.

“Ai da, vợ chồng son thật là mặn nồng nha!” Một giọng nói mang theo vẻ ghen tị cắt đứt không khí hài hòa giữa hai người.

Nghe câu chế nhạo như thế, Tần Phong vội vàng đẩy Đường Chá ra, lặng lẽ lau khóe mắt còn vương lệ. Quay lại nhìn mới nhận ra người tới là mẹ kế trẻ của Đường Chá, vì thế cô lễ phép chào hỏi đối phương: “Chào dì!”

“Hừ!” Một tiếng hừ rất nhỏ, cơ hồ khiến người ta không thể phát giác tràn ra. Nhưng trên mặt cô ta lại là nụ cười dối trá, nhiệt tình nói: “Ai nha, thật là lễ phép. So với người nào kia thì ngoan hơn nhiều lắm.” Nói xong, cô ta còn cố ý liếc nhìn Đường Chá.

Đường Chá lườm cô ta một cái, không thèm để ý cô ta nữa, trực tiếp kéo tay Tần Phong đi về phòng ngủ của mình.

“Đường Chá?” Tần Phong nhìn khuôn mặt lo lắng của anh, khó hiểu gọi.

Sau khi đóng cửa phòng, Đường Chá ôm cô vào trong ngực, thật chặt, không muốn buông ra. Lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, tựa hồ như đang cố gắng khôi phục tâm trạng của chính mình.

“Đường Chá, dì mặc dù không hơn chúng ta bao nhiêu tuổi, nhưng dù sao cũng là trưởng bối, nên tôn trọng một chút… đừng lạnh lùng như vậy.” Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh đang ẩn chứa tức giận.

“Phong Nhi, em không cần để ý đến ả. Mã Diễm Lệ lòng dạ rắn rết, là người đàn bà tham lam, về sau em nên tận lực tránh xa ả. Nếu anh không có nhà, thì đừng nói chuyện với ả.” Đường Chá ôm hai vai cô dặn dò.

“A!” Nghe anh nói vậy, dường như anh rất bất mãn với mẹ kế, Tần Phong gật đầu một cái, đồng ý. Người mà Đường Chá ghét, đoán chừng cũng không phải hạng người tốt lành gì.

Cô chỉ ở đây làm khách mấy ngày, càng tận lực gây ra ít phiền toái cho anh càng tốt, trong lòng Tần Phong âm thầm dặn dò mình.

“Đường Chá, sao trước kia không thấy anh nói qua chuyện của mẹ anh? Sao bà ấy lại qua đời?” Tần Phong nhớ, vừa rồi ở phòng khách, Đường Chá nói mẹ anh đã mất. Chẳng lẽ Đường Chá cũng giống như cô, mất mẹ từ nhỏ sao?

Đường Chá đỡ Tần Phong ngồi xuống bên giường, ôm vai cô, tràn đầy ưu thương nói: “Mẹ anh bị Mã Diễm Lệ làm cho tức chết. Mã Diễm Lệ này dựa vào mình có mấy phần tư sắc, lại là thư kí của cha, mặc dù biết cha anh đã có gia đình nhưng vẫn không biết xấu hổ quyến rũ ông, hại mẹ anh thường cô đơn một mình. Bà cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt. Khi đó anh còn nhỏ, không biết an ủi mẹ thế nào. Sau này, người đàn bà vô sỉ kia còn chủ động tìm tới nhà, ép mẹ anh phải ly hôn với cha.”

“A! Thì ra là người đàn bà da mặt dày!” Tần Phong kinh ngạc nói. Thật không nghĩ tới, Mã Diễm Lệ này lại là người như vậy.

“Ừm, mẹ anh không đồng ý, cô ta lại tìm cha anh náo loạn. Cha bị cô ta làm phiền, về nhà lại gây gổ với mẹ anh, thậm chí còn đánh bà. Mẹ anh rốt cuộc không chịu nổi giày vò, lựa chọn con đường tự sát.” Nói xong Đường Chá đột nhiên cúi đầu, không nói thêm gì nữa.