Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 163: Vì Em Mà Ở Đây



"Các nghệ sĩ bắt nạt công ty chúng tôi thì cũng tự biết lượng sức mình trước đi, Đại Thiên mà ra tay, cổ phiếu của Finch chỉ có mà chết khiếp trong một đêm."

Nếu họ vượt quá giới hạn một lần nữa, thì chẳng khác nào là tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Rick quay lại đi đến cạnh Thượng Quan Lệ, nghiêm túc nói với cô: "Tôi đến muộn rồi."

Sau đó anh hộ tống cô ra khỏi đám phóng viên, khi cô đã lên xe, Rick cẩn thận đi hỏi người đại diện và trợ lý về tình huống này Trở lại xe, anh ấy đưa cho Thượng Quan Lệ một chiếc chăn mỏng: "Tôi sẽ phái người giải quyết những tin đồn đó, cô chịu ủy khuất rồi."

"Tôi không ngờ đoàn làm phim lại thông đồng với Finch, thậm chí còn không ai đứng lên nói ra sự thật."

Hơn nữa, họ dám không coi trọng Đại Thiên như vậy, Long Đằng đã mang lại lợi ích gì cho họ?





Rick ngồi ở ghế lái: "Tôi sẽ tìm hiểu cụ thể, cô nên nghỉ ngơi cho tốt trước đi, cứ mặc họ."

"Tôi nghe nói Finch có vài nền tảng ở thế giới ngầm, hôm nay anh bao che tôi, liệu có ổn không? Nếu họ nhắm vào anh..."

"Trong giới nghệ thuật biểu diễn, có một số người làm ăn sạch sẽ lắm, ngoài kỹ năng diễn xuất và thực lực, họ cũng ra mặt vì công bằng, những điều này rồi cũng được Phong tổng xử lý thôi, miễn là cô nghỉ ngơi tốt, tôi sẽ sắp xếp lịch trình khác cho cô."

Thượng Quan Lệ gật đầu: "Chuyện hình ảnh của Mạn Nhu sao rồi?"

"Đang trong quá trình xử lý, đêm nay cô sẽ ở đâu?"

"Tôi ư? Tất nhiên là về nhà rồi." Thượng Quan Lệ không phản ứng kịp, chỉ thấy Rick hơi nhíu mày, đột nhiên cô ấy nhận ra nhà cô ấy có thể không an toàn, biết đâu người của Finch sử dụng mánh khóe...



"Vậy đưa tôi đến chỗ người đại diện đi." Thượng Quan Lệ nói, hôm nay Rick đã ra mặt thay cô ấy, những người đứng về phía Finch có thể sẽ trả đũa.

"Ở với người đại diện của cô cũng không có ích gì đâu, hay đến nhà tôi đi, dù sao cũng chỉ là một ngày."

"Một ngày gì cơ?"

"Không có gì." Rick không quay xe lại, cứ thế mà về nhà: "Trong nhà chỉ có con trai tôi thôi, nó ngoan lắm, cô không cần phải lo nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô."

Thượng Quan Lệ cúi đầu xuống không nói gì thêm.

Hôm nay cô chợt nhận ra, Rick đã bí mật giúp đỡ cô ấy rất nhiều lần, đôi khi dùng lời nói an ủi cô ấy, động viên cô ấy, nhưng đôi khi cũng sử dụng hành động thực tế để bảo vệ cô ấy.

Thượng Quan Lệ đi theo Rick bước vào nhà.

Căn nhà rất gọn gàng, có một người dì đang dựng gỗ cùng cậu con trai Tiểu Phong.



"Nào, gọi dì Lệ Lệ đi." Rick đón lấy con trai, đối mặt với Thượng Quan Lệ.

Tiểu Phong nghiêng đầu, nói với chất giọng baby: "Con nghĩ gọi chị thì sẽ thích hợp hơn ạ!"

Thượng Quan Lệ chợt cảm thấy thật thích thú với đứa trẻ này: "Đúng rồi, phải gọi là chị chứ."

Rick đặt con trai xuống, anh ấy không bận tâm đến vấn đề xưng hô lắm, chỉ đơn giản là quay về phòng với Thượng Quan Lệ: "Phòng khách ở bên trong, cô có thể mặc đồ thể thao dự phòng trong đấy, tất cả đều mới cả, cô ở lại qua đêm nơi đây nhé, tôi sẽ quay lại công ty trước."

"Đi giải quyết chuyện của Finch sao?"

"Ừ, sự thật là vậy."

Thượng Quan Lệ nhìn anh ấy rời đi, cô ấy cảm thấy có chút quen thuộc với môi trường xa lạ trước mặt mình, như thể cái lần cô ở đây chăm sóc Rick trước đó.

Lúc đó cô chưa nhận ra tình cảm của mình với Rick, cô cũng không biết anh ấy đã có con trai.
Khoảng cách của họ dài hơn nhiều so với vẻ ngoài vốn có.

Thượng Quan Lệ nghĩ đôi chút, lại muốn quay về.

Nhưng trước khi cô kịp đi thay giày, một dáng người nhỏ bé chợt đi theo cô ấy: "Chị ơi, chị đi ạ? Chị có thể không đi không ạ?"

Cậu bé chớp mắt ủy khuất, kéo tay áo Thượng Quan Lệ.

"Dì phải tan làm sớm, em không muốn ở nhà một mình đâu..."

Thượng Quan Lệ hoàn toàn đóng băng lại, cô ấy cảm động trước đôi mắt trong trẻo của đứa trẻ này.

Dì giải thích tiếp: "Thường thì cậu Rick rất bận rộn, trong nhà thường chỉ có Tiểu Phong, nên thằng bé rất nhạy cảm với việc này."

Thượng Quan Lệ đột nhiên cảm thấy cuộc sống của đứa nhỏ này thật khó khăn.

"Dì có thể giúp chúng con chuẩn bị bữa tối rồi hãy tang ca được không, tối nay con sẽ ở lại."

...

Theo giờ bay, Phong Miên đã chờ sẵn trong phòng chờ VIP với Mạn Nhu.
"Tổng giám đốc, Rick đã trở về công ty." Trần Viễn nói.

Phong Miên ừ một tiếng, gửi tài liệu trên máy tính bảng cho Rick: "Bảo anh ta công khai tin này ngay lập tức."

Mạn Nhu đang ở bên cạnh cô, dĩ nhiên nàng có thể nhìn thấy nội dung email, nàng khó hiểu nói: "Sao chị có tin xấu của Finch vậy?"

"Người quen giúp..." Phong Miên giải thích: "Chị có một người em họ làm việc ở đồn cảnh sát, họ đã nhìn chằm chằm vào đường dây của Finch, bọn chị xem như là có thể giúp đỡ lẫn nhau."

Mạn Nhu nghe xong nói: "Có vẻ nhà họ Phong rất lợi hại."

"Tuy nhiên, người của Vĩnh Tín đã bỏ chạy."

"Họ luôn muốn chụp thật nhiều ảnh của em ở cùng với đàn ông và phụ nữ mà, họ nên quay lại mới phải."

"Nhưng họ chụp đi chụp lại, người duy nhất bên cạnh em vẫn là chị." Phong Miên nhẹ nhàng ôm vai Mạn Nhu, dịu giọng nói với nàng: "Chị sẽ chú ý đến những vấn đề tầm thường này, yên tâm đi, em chỉ cần cho Henry Kench thấy khía cạnh tốt nhất của em là được..."
"Miên, tại sao chị lại luôn tự tin vào em thế? Đừng lo lắng, em sẽ làm việc thật chăm chỉ, nhưng nếu những bức ảnh này bị chú nhìn thấy, liệu chú có hiểu lầm em không?" Mạn Nhu vẫn còn rất quan tâm về cách nhà họ Phong nghĩ về nàng.

"Chú ấy chỉ trách chị không bảo vệ em."

Phong Miên nói, ôm Mạn Nhu vào lòng, khi Mạn Nhu tựa đầu vào ngực cô, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể người phụ nữ này xứng đáng với cả cuộc đời này của nàng.

"Chị đã bảo vệ em tốt lắm rồi! Cho dù là chân trời góc biển, miễn là chị ở bên em, em sẽ dần trở nên mạnh mẽ hơn." Mạn Nhu nói rất chắc chắn.

"Bây giờ địa vị của em đã đạt đến mức chị mong đợi, sau này em có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn để tương tác với người hâm mộ, sau sự cố ảnh này, người hâm mộ rất lo lắng cho em, vì vậy lần này chúng ta sẽ không đi lối VIP mà thay vào đó là đi từ phía sau đến sảnh để người hâm mộ thấy tình trạng hiện tại của em."
"Vâng, em cũng muốn tìm cơ hội để làm điều đó, người hâm mộ đã ủng hộ em cho đến tận hôm nay, em sẽ làm việc chăm chỉ hơn vì họ." Mạn Nhu cảm thấy ý tưởng của Phong Miên và mình luôn rất nhất quán: "Cảm ơn chồng nha..."

"Giờ là thời gian làm việc, chị là người đại diện của em, chồng em chỉ xuất hiện sau giờ tan làm ban đêm thôi."

Mạn Nhu thích thú với lời nói của cô, ngay cả hàng lông mày cũng mỉm cười.

Nửa tiếng sau, Mạn Nhu và Phong Miên cùng xuất hiện tại sân bay, chuẩn bị kiểm tra an ninh, sau khi nhiều người hâm mộ nhận ra Mạn Nhu, tất cả họ đều tập trung xung quanh, chụp ảnh và xin ký tên...

Phong Miên bảo vệ Mạn Nhu tựa như một vệ sĩ, có cô, người hâm mộ không dám quá gần gũi với Mạn Nhu, Mạn Nhu mỉm cười đáp lại mọi người hâm mộ, cố gắng giúp mọi người ký tên.
"Mạn Nhu, người trong bức ảnh đó có thực sự là chị không?"

"Người phụ nữ đó là ai vậy ạ?"