Cô Vợ Ăn Xin

Chương 2-2



Hôm nay thì khí trời mưa dầm liên tục,ẩm ướt cô sắp mốc meo.

Kathi Nhã hai tay chống cằm, để lộ khuôn mặt nho nhỏ, thân thể mềm mại cuốnthành khối, đầu gối tì vào ngực, cả người giống như con mèo nhỏ co rúcmột góc để ở nhà thờ thánh Wittđể có thể tránh mưa, nhìn con quạ đentrên bầu trời bao la than thở.

Trước mặt cô đặt cái chén, đó,không, là bát, người xuất gia hóa duyên dùng là loại đồ vật này, mặc dùbát chính xác là cái chén lớn, nhưng vì đề cao một chút giá trị conngười còn là gọi nó bát, nếu người xuất gia có thể ra đường muốn xin cái gì ăn, cô ra đường so với người khác thì đồ vật cần thiết này cũngkhông coi là quá mất mặt rồi, không phải sao?

Nhưng, trời thì tối, mưa lại rơi không ngừng, cô phải chờ tới lúc nào thì mới có thể xin một miếng cơm ăn?

Chỗ ngồi này là ở giáo đường, nghe nói thống trị Bố Lạp Cách là bầu trờibao la, hờ hữngnhìncon đường hoàng kim khốn khó cùng hoàng cungxahoa, đây là vị trí gần Thượng Đế, hơn nữa người ở chung quanh đây cũngrất có tiền, cô lựa chọn ở chỗ này làmăn xin là không sai mới phải,ngày mai đổi lại vị trí, nghe nói giáo đường thánh Nicola bên kia địađiểm không tồi, có thể nhìn xem thử.

Xa xa, Kathi Nhã thấy conđường hoàng kim có mấy bóng người cao lớn đi ra, hôm nay ra cửa đi xinăn là lần đầu tiên nhìn thấy người, ngoài mừng rỡ cô không chút nghĩngợiđứng lên hướng mấy người bọn họ vẫy tay một cái, vui sướng giốngnhư là ở nước lạ cùng bạn cũ gặp lại.

Chuyện kì lạ xảy ra......

Thế nhưng phía bên kia cũng có người hướng cô ra sức vẫy tay, hơn nữa cả người như muốn nhảy dựng lên.

”Cậu vẫy tay với ai vậy?” Phạm Tích buồn bực nhìn bên cạnh trong lúc bấtchợt không khỏi có chút hưng phấn, Kiều Ân Tư lại liên tiếp nhảy lên một cái.

”Không biết, khoảng cách quá xa, xem không quá rõ ràng.”Vừa nói, Kiều Ân Tư nhiệt tình vẫy tay, trên mặt mang nụ cười mê hoặclại thân thiết như ánh mặt trời.

”Không biết?” Phạm tích rất muốn xuất thủ đập bẹp anh ta, “Vậy cậu ra sức vẫy tay cái gì?”

”Hay nhỉ, ra ngoài chơi cần gì đúng đắn như vậy, huống chi người ta chẳngqua là theo chúng ta chẳng qua là muốn lấy lòng mà thôi.”

”Phảikhông?” Phạm Tích hí mắt, nhìn sang người bên cạnh anh giống như Kiều Ân Tư chính là một dạng điên khùng cùng với người kia, càng di chuyển theo hướng của bọn họ thì bóng dáng của người kia liền càng rõ ràng.

Là một cô gái, hơn nữa còn là tên ăn mày nhỏ, cho nên cô nhiệt tình vẫytay theo bọn họ như vậy đơn giản là muốn xin tiền của bọn họ, vậy cũngtốt, người như vậy ở Bố Lạp Cách không coi là nhiều, nhưng cũng khôngphải là duy nhất, chỉ có điều, tại sao bóng dáng của cô cùng mặt mũinhìn có chút quen mắt?

”Đừng có khua tay múa chân, đó là một tênăn mày.” Vu Hoài Lý nhíu mày, đưa tay kéo cái tay lộn xộn trên khôngtrung của Kiều Ân Tư xuống.

”Là một tên ăn xin.” Kiều Ân Tư thanh âm là có chút thở dài, “Là một nữ ăn xin mới đúng, thật đáng thương,đợi lát nữa ta phải cho cô ấy nhiều tiền một chút.”

Cậu ta biết! Vu Hoài Lý không nhịn được trợn mắt một cái.

”Anh nói đúng không? Arthur An?” Kiều Ân Tư quay đầu tìm kiếm sự ủng hộ.

Arthur An khẽ mỉm cười, “Một cô gái lưu lạc đầu đường đi xin ăn đúng là rất đáng được người ta đồng tình.”

Kiều Ân Tư cao hứng cười, liên tục không ngừng nhảy bên người Vu Hoài Lý,dẫn đầu là Arthur An sánh bước cung Phạm Tích đi vào, còn khoác tay của anh ta, “Vậy tớ đi mời cô ấy tới đây cùng chúng ta cùng đi ăn một chútgì?”

”Được.” Anh không có ý kiến.

”Cái gì?” Phạm Tích vừanghe, bực mình sải bước đi, bỏ qua Arthur An, anh trực tiếp đưa y phụccho Kiều Ân Tư, “Cậu tạm thời dẹp ý nghĩ lộn xộn đó cho tôi, cậu ngaycả đối phương là tròn là dẹp cũng không biết, cô ta có thể là gián điệp, hoặc là tên trộm vân vân!”

”Hay là, anh đánh không lại cô ấy?”Cô ấy là một người cực kì nhỏ bé, người nào sợ đây? Phạm Tích này nhấtđịnh là một ác ma mà, thật không chịu nổi!

”Cậu không nên lẫn lộn với vấn đề trọng tâm.”

Vu Hoài Lý đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, “Cô ấy đi tới.”

”Cùng nhau ăn một bữa cơm, không có gì đâu Phạm Tích.” Arthur An lên tiếng,cười đi lên trước, không cần động thủ, Phạm Tích vừa nhìn thấy trong mắt anh mang ý cười, thuận tiện để quần áo của Kiều Ân Tư xuống, đi quamột bên.

”Nếu xảy ra chuyện gì......”

”Em phụ trách!” Kiều Ân Tư ưỡn ngực vỗ vỗ, vẻ mặt cười đến đắc ý.

Arthur An thế nhưng là khắc tinh của Phạm Tích a, muốn dồn Phạm Tích, tìmArthur An liền tuyệt đối không sai rồi, cậu ta còn tốt cả hơn bảo hiểm.

FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046

Bốn người đàn ông quần áo gọn gàng lại cao lớn tuấn mỹ đồng thời xuất hiệnđã làm người khác chú ý rồi, càng đừng nói bên cạnh của bọn họ thế nhưng vô cớ có một tên ăn xin, bọn họ vừa vào phòng ăn liền hấp dẫn ánh mắtcủa mọi người, ngay cả phòng ăn của các vị trưởng lão cũng quan tâm tựmình chạy đến, hai con mắt vẫn liều chết nhìn chằm chằm cái tên ăn xin,phảng phất nghĩ trừng như vậy sẽ đem người ta bay đi mất vậy.

”Cô ấy là bạn của chúng ta.”

Arthur An nói một câu, giống như phép màu vậy, khuôn mặt của các trưởng lãotrong phòng ăn thay đổi thành tươi cười, mắt liều chết lập tức sáng lên, khom nửa người mời bọn họ đến một bữa tiệc riêng dành cho khách quý mới đến.

”Cám ơn anh.” Trên mặt Kathi Nhã hé ra một nụ cười ngọtngào, thật vui vẻđặt mông ngồi ở vị trí của chủ vị, hoàn toàn khôngcó chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của bốn người khác.

Nhìn xem,bộ dạng cô ngồi ở chỗ đó như là chuyện đương nhiên vậy, dường như cô sinh ra là ngồi ở cái ghế này......

”Cô không giống như là tên ăn xin, giống như là công chúa.” Kiều Ân Tư tính trẻ con rất nặng, thấy cô gái ăn xin không giống tên ăn xin, ngược lạicàng thêm vui mừng, tự độngđem cái mông chuyển đến bên người cô ngồixuống, cùng nàng cùng nhau thực đơn.

”Muốn ăn cái gì cứ việc gọi, đừng để đói bụng.”

”Thật?” Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, rất là vui mừng.

”Đương nhiên là thật, Kiều Ân Tư tôi có bị đánh chết cũng không nói dối.” Hắnvỗ ngực một cái bảo đảm, chọc cho Kathi Nhã cười khanh khách khôngngừng.

”Anh thật đáng yêu, Kiều Ân Tư.”

”Phải không? Tôi cũng vậy cảm thấy như vậy.”

”Vậy tôi cũng sẽ không khách khí.” Kathi Nhã ánh mắt sáng lên lanh mồm lanhmiệng, lập tức gọi rất nhiều món ăn, trên thực đơn là chữ tiếng Anh, côđọc phải so với người Anh chính gốc còn chuẩn hơn.

Thức ăn ở BốLạp Cáchngon so với Áo Đích Lợi, tiêu biểu chính là: thịt heo bămnhuyễn, hình dạng trước mặt đã được vo tròn lát nữa sẽ xối nước thịt ởtrên, lạp xưởng thì nướng hoặc luộc, thịt bò bít tết phải nấu hơi khô,còn lại là bia đặc sản địa phương.

Trừ thức ăn ngon ở địa phương, cô nàng tham ăn còn gọi một vài món ăn nước Pháp, nếu đã giới thiệunhiều thức ăn ngon của các nước như vậy, cô không thưởng thức một phenthì thật cố lỗi với người ta, huống chi cô thật sự rất đói, chẳng qua là không nghĩ tới cô mới để thực đơn xuống, liền chống lại bốn cặp mắt đắn đo.

Bọn họ sớm nên hoài nghi cô gái này lai lịch không bìnhthường, dù sao, cô biết nói tiếng Trung, lại lưu lạc ở Bố Lạp Cách làmmột tên ăn xin, cô trả lời bọn họ bằng tiếng Trung, đáp lại người điđường bằng tiếng Tiệp Khắc, hiện tại gọi thức ăn lại dùngmộtloạttiếng Anh lưu loát như vậy, không có một chút kiến thức cùng tàinghệ người bình thường khôngthể nào đồng thời biết nhiều ngôn ngữ nhưvậy, hơn nữa còn nói tốt như vậy.

”Cô là ai?”

“Từ đâu tới?”

”Tới làm gì?”

Chỉ có Arthur An là không có hỏi cô, anh ta chỉ nhìn cô một cái liền cầm lấy thực đơn gọi thức ăn.

”Tôi tên là Kathi......”Cuối cùng tự động bỏ đi chữ “Nhã”, không aiquy định cô nhất định phải đem tên đầy đủ nói đi? Huống chi là lai lịchcủa bốn người đàn ông này không rõ ràng.

”Làm sao lại biến thành một tên ăn xin?”

Kathi Nhã bị bọn họ hỏi, đột nhiên lỗ mũi đau xót, hốc mắt đỏ lên, vươn cáitay bẩn thỉu đi dụi mắt, vừa lau đi nước mắt vừa mới miễng cưỡng nặn ra, vừa đáng thương nói: “Tôi là bịbọn người buôn lậu bán qua Trung Quốc, sau đó lại lén qua đến nơi này, bởi vì người không có đồng nào, cho nên chỉ có thể ở ven đường ăn xin.”

”Thật là cô gái đáng thương.”Kiều Ân Tư đồng tình đem đầu vai xinh xắn của cô kéo vào trong ngực,”Đừng khóc, cô từ đâu tới đây? Chúng tôi có thể đem cô bình antrởvề.”

Đưa trở về? Dù sao cũng không muốn a......

Kathi Nhã sửng sốt, liên tục lau đi một ít nước mắt trên mặt, sự nhiệt tìnhcủa Kiều Ân Tư thoáng cái biến mất, “Cái đó...... Tôi đã không cónhà để về.”

”Trời ạ, cô thật quá đáng thương.” Kiều Ân Tư khôngnhịn được lại đem cô kéo vào trong ngực, “Cô đừng thương tâm, chúng tôicó thể......”

”Kiều Ân Tư, cậu im miệng cho tôi!” PhạmTíchmắt sắc bén đảo qua, bình tĩnh rơi vào cô gái dơ bẩn trước mặt,”Cô ra đời ở đâu? Cha mẹ là làm cái gì?”

”Tôi......”

”Đừng nói láo, nếu để cho tôi biết cô nói láo một chút, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Cảm giác được trong ngực người rõ ràng co rúm lại một chút, Kiều Ân Tư đemcô ôm càng chặt hơn, một đôi mắt xinh đẹp mắt hướng Phạm Tích trừng mộtcái, “Phạm ca ca, anh quá dữ tợn, đối với một thục nữ nói chuyện phảinhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, điểm này anh không phải là so với em hiểu hơn sao?”

”Cô ta không phải là thục nữ.” Nói chuyện với cô là đã coi trọng cô rồi.

”Nhưng cô ấy là phụ nữ.”

”Bất đồng chính là bất đồng, phong độ thân sĩ của tôi phải là thục nữ, không phải là đối với tên ăn xin.”

”Phạm ca ca, anh......”

”Không sao, tôi không quan tâm.” Kathi Nhã mỉm cười vỗ vỗ tay Kiêu Ân Tư,không sợnhìn thẳng vẻ mặt nghiêm nghịPhạm Tích, “Tôi đến từ Arab......”

Nghe được ba chữ Arab, Phạm Tích ngẩn ra, khẽ biến sắc mặt.

”Cô tới từ Arab?” Vu Hoài Lýkhóe môi chứa đựng ý cười, như có như không quét Phạm Tích một cái, nhìn có chút mùi vị hả hê.

”Thật là quá tuyệt vời, cô nhất định phải nói cho chúng tôi biết mọi thứ vềArab, có một người về sau có thể rất cần nó.” Kiều Ân Tư cũng là bộ mặtnhìn có chút hả hêcười.

Một Arab mà thôi, mấy người đàn ông có thể hay không có chút cười hơi quá không?

Kathi nNã nhíu mày, bộ mặt không giải thích được hỏi: “Người nào?”

”Chính là......”

”Các người chớ xen mồm, nói tiếp.”

Bị Phạm Tích trừng, Kathi Nhã có chút bướng bỉnhle lưỡi, “Cha mẹ của tôi ở một gian xưởng nhỏ làm công nhân, chính là loại quản lí thời gian vàlương của công nhân lao động phổ thông, nhưng bởi vì một lần ngoài ýmuốn cha mẹ mất mạng, chú lấy danh nghĩa người giám hộ đoạt đi gian nhànhỏ còn sót lại, sau đó lấy của cải bán lấy tiền cho người khác, còn đem tôi bán cho bọn buôn lậu, bọn buôn lậu đem tôi bán qua Trung Quốc, sauđó, ta làm tất cả biện pháp từ Hồng Kông lén qua đến nơi này. Chuyện xưa của tôi nói xong rồi, anh còn có vấn đề gì không?”

“Chú cô tên gì?”

Kathi Nhã hơi sửng sờ, không nghĩ tới anh ta sẽ hỏi cái này, đôi mắt chợt lóe sáng, ngay sau đó một cái tên từ trong miệng của cô chậm rãi bật ra.

”Tên của ông ta gọi là Abdou.”

FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046FM1046

”Một cái tên nhỏ trong nhà xưởng công nhân, thế nào tra? Huống chi ở Arab,gọi Abdoungườigọi là Abdou không có một ngàn cũng có hai trăm, ngaycả Saudi Arabia quốc vương nể trọng nhấtquân cơ đại thần cũng gọi làAbdou!”

”Chẳng qua là một tên ăn xin bẩn thỉu, có cần thiết phítâm đi thăm dò cô ấy không?” Vu Hoài Lý thở dài một cái, “Muốn điều tracô ấy, còn không bằng tìm chút thời gian điều tra công chúa Saudi củacậu.”

Phạm Tích mặt liền biến sắc, tức giận nhìn anh chằm chằm, “Cậu muốn chết phải không?”

”Thế nào? Có thể lấy công chúa Saudi là phúc khí kiếp trước cậu tu được, vì sao cậu lại tức giận?”

”Nói thêm câu nữa, gương mặt tuấn tú của cậu sẽ được ăn một quả đấm.” Gầnđây, đúng là cậu ta đối với hai chữ công chúa Saudi này hết sức nhạycảm, thức thờingười căn bản sẽ không ở trước mặt cậu ta nói.

Vu Hoài Lý hừ nhẹ một tiếng, “Không biết là người nào, thường nói bản thân hy sinh vì tập thể giắt khóe miệng? Không nghĩ tới khi bản thân mìnhgặp chuyện, ngay cả chuyện nhỏ cũng không thể phối hợp.”

”Chuyện nhỏ? Lấy vợ là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi, cậu lại dám nói là chuyện nhỏ?”

”Nghe nói Đại công chúa Calne Ti là mộtcô gái vô cùng có phẩm đức, cử chỉnói năng tuyệt đối xứng đôi với cậu, có lẽ, cậu sẽ đối với cô ấy vừathấy đã yêu.” Vu Hoài Lý không sợ chết, biết rất rõ ràng đối phương dáng dấp vừa đen lại vừa mập, lại cứng rắn đem cô nói thành thanh tao thụcđức.

Phạm Tích tức muốn chết, Phạm Tích rất muốn nôn, coi như là thay vợ cậu ta báo thù....

Tích bất chấp tất cả vung một quyền

”Tìm chết!” Phạm Tích bất chấp tất cả vung một quyền

Vu Hoài Lý vừa lui vào né tránh, hai người lại đánh nhau.

”Cũng không phải là không thể cưới công chúa Saudi.” Arthur An nhàn nhạt mởmiệng, dễ dàngngăn cản Phạm Tíchnếu không một quyền kia sẽ tráng vào ngươi Vu Hoài Lý.

Phạm Tích kinh ngạc, quả đấm dừng ở giữa không trung, “Cậu có phương pháp tốt hơn?”

”Lấy lễ đính hôn để đạt tới mục tiêu hữu nghị của hai nước, cũng biểu đạtthiện ý của chúng ta đương nhiên là phương pháp tốt nhất, nhưng ngườiđược chọn đã được quyết định, không phải cậu là không được.”

”Sợrằng rất khó, người ta chỉ định muốn cậu ta, ai kêu ba cậu ta là ngườiđứng đầu ngành hàng không cơ chứ, hơn nữa bác Phạm cùng nhà ngoại giaoDarr vương tử của Saudi ở Mĩ tình cảm rất tốt, hôn sự này là tất yếu,trừ phi Phạm Tích đã kết hôn, mới có khả năng lo liệu được.”

”Cũng đúng! Thân là công chúa của Saudi, vì mặt mũi, Calne Ti có chếtcũngkhông buông tay.” Kiều Ân Tư cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay, “Cho nên, chỉ cần Phạm Tích đã kết hôn, hết thảy chuyện đều được giảiquyết.”

Arthur An gật đầu một cái, “Không sai.”

Phạm Tích nhìn bọn họ, vẻ mặt buồn bực một hồi lâu không lên tiếng.

Anh mặc dù không muốn cưới công chúa của Saudi, nhưng anh không muốn sớmnhư vậy bị hôn nhân trói buộc a! Huống chi, bảo anh tạm thời đi tìmngười nào kết hôn? Tùy tiện đi trên đường nhặt người sao một sao?

”Như thế nào? Phạm ca ca? Chúng ta cũng cứu anh ra Quỷ Môn quan rồi, làm sao anh cònbộ dạng muốn chết không được muốn sống không xong?”

”Tôi còn không muốn kết hôn.”

”Phạm ca ca là ngu ngốc sao? Có thể giả vờ kết hôn a, chờ công chúa của Saudi gả cho người khác, anh ly hôn là được!”

Giả kết hôn?

Đúng vậy a, anh thế nào không nghĩ tới......

”Chuyện này làm càng nhanh càng tốt, anh còn nhất định để cho bác Phạm tintưởng anh thật sự kết hôn, nếu không hi vọng qua cửa ải này của anh liền không thực hiện được.”

Đúng vậy a, muốn gạt công chúa Saudi thì dễ, nhưng nếu muốn gạt ba tôi thì có điểm khó khăn, ông có thể trựctiếp đến xem tôi có hay không thay ông”Tăng gia sản xuất đền nợ nước”,con dâu của ông có phải thật là con trai của ông để ý mà thích haykhông.

”Tôi còn muốn suy nghĩ lại.” Ba của anh cũng không phải là đèn cạn dầu, muốn gạt ông hơn nữamuốn lấy được sự tín nhiệm của ông,cái giá phải trả có thể sẽ rất cao.

”Vẫn còn muốn suy nghĩ? Thừa dịp có mấy người chúng tôi ở đây liền đem hôn lễ tổ chức đi, bác Phạmkhông tin tưởng cậu kết hôn cũng sẽ nể mặt chúng tôi mấy phần.”

”Đúng vậy a, nghĩ tiếp nữa công chúa người ta liền chạy như bay đến.” VuHoài Lýbộ dạng nhìn có chút hả hê. Bất kể Phạm Tích là bị ép cưới công chúa Saudi Arabia, tốt hơn theo liền tìm một cô gái giả kết hôn là mộtvở kịch hay, cậu ta có thể không vui sao?

”Chuyện của tôi cậu không cần quá lao tâm.”

Vu Hoài Lý buông thõng hai tay, cười một tiếng, xoay người trở về phòng.

“Cậu từ từ suy nghĩ, tôi về phòng trước.” Arthur An người thứ hai ra về, người còn lại Kiều Ân Tư bộ mặt dáo dác.

”Cậu còn chưa cút?”

”Em đang suy nghĩ đến cô gái ăn xin đó......”

”Cậu nghĩ cô ta, có thể đem cô ta mang tới bên cạnh, mang về Mĩ làm vợ!” Quả thực làm anh tức muốn chết, lúc này Kiều Ân Tư vẫn còn nghĩ đến cô gáiăn xin đó?

”Phạm ca ca, anh hãy nghe em nói, cô gái ăn xin đó tựnói cô ấy đến từ Arab, cho nên cô ấy nhất định hiểu được ngôn ngữ Arabsao?”

”Nói nhảm!” Phạm tích không muốn để ý đến anh ta, nhắm mắt lại trầm tư.

”Vậy thì đúng rồi, Phạm ca ca, anh không phải là có một đống văn kiện vềArabchờ tìm người phiên dịch, làm thế nào tìm cũng không tìm được mộtngười thích hợp lại an toàn sao?”Kiều Ân Tư kích động hỏi, chỉ kém không có đem cả người dính đến trên người anh đi.

”Vậy thì thế nào?” Phạm Tích vẫn còn mặc kệ hắn.

”Hiện nay không phải có một thí sinh tốt nhất rồi? Ừ?”

Con ngươi chậm rãi mở ra, Phạm Tíchchợt nhìn của hắn, “Cô ta?”

”Chính là cô ấy a, dù sao cô ấy không có ăn không có ở, cũng không biết thânphận của chúng ta, anh đem cô ấy giữ ở bên người, chẳng những có thể đểgiúp anh phiên dịch văn kiện, còn có thể bổ sung cô ấy làm người làm,mà cô ấy cũng có thể kiếm ít tiền, có ăn có ở, đây không phải là vẹntoàn đôi bên sao?”