Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 93: Lục Kiến Thành gặp lại Chu Tiễn Nam



Trong túi của cô có đem theo hai chai nước khoáng nhỏ, trong đó có một chai chưa mở nắp, còn chai còn lại thì cô đã uống một ngụm nhỏ.

Bởi vì cô chỉ uống một chút, cho nên sẽ không cảm thấy có gì khác biệt quá lớn, vì vậy khi cô lấy ra cũng không quan tâm đến lắm.

Không ngờ chỉ một sơ suất nhỏ như vậy, mà đã thực sự đã mắc nhầm lẫn.

Thấy Nam Khuê nhìn chai nước khoáng rỗng với vẻ mặt do dự, Chu Tiễn Nam hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cái đó, tôi…”

Nếu nói ra thì thật là quá xấu hổ.

Cuối cùng, Nam Khuê đổi chủ đề: “Không có gì, chỉ là muốn hỏi anh thế nào rồi thôi?”

“Tôi không sao, cái này đối với tôi mà nói không là gì, còn cô, cảm thấy thế nào rồi?”

Nói xong, ánh mắt Chu Tiễn Nam dừng lại trên người Nam Khuê.

Vừa liếc qua, anh lập tức rời ánh mắt.

Anh lập tức ho nhẹ một cái khẽ nhắc nhở.

Nam Khuê có hơi ngơ ngác, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng ra.

Chu Tiễn Nam lại lên tiếng, lần này là khéo léo nói trực tiếp: “Quần áo của cô…”

Nam Khuê lúc này mới nhìn theo, cô nhìn vào quần áo của mình, vừa nhìn, cô lập tức dùng hai tay ôm lấy cơ thể, căng thẳng đến mức đỏ cả mặt.

Cô cắn môi, mặt đỏ bừng như quả anh đào.

Trong lòng lại càng thêm xấu hổ.

Nam Khuê ơi là Nam Khuê, đồ ngốc này, một trận mưa lớn như vậy, tại sao mày lại không nghĩ tới hả? Còn để người khác nhắc mày nữa.

Hơn nữa còn nhắc đến tận hai lần mới phản ứng lại?

Mày đúng là ngốc chết mất!

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, làm bằng lụa dâu tằm, rất mỏng nhẹ và thoáng khí.

Trong hoàn cảnh bình thường, thì mọi thứ đều ổn, nhưng sau khi vừa rồi bị mưa ướt, quần áo của cô không cần nói cũng biết đã trở nên trong suốt đến đâu rồi.

Quan trọng nhất là, ngay cả màu sắc của đồ lót bên trong cũng có thể nhìn thấy mờ mờ.

Cô bây giờ thực sự cảm thấy như mình không thể gặp ai được nữa, hơn nữa cô hình như cũng không đem theo gì.

Nam Khuê khẽ cắn môi, cô hơi nhíu mày, đang suy nghĩ một hồi nên làm gì?

Chu Tiễn Nam cởi áo khoác ngoài, đi đến chỗ nghỉ chân, dùng sức vắt hết nước bên trong.

Sau khi vắt đi vắt lại mấy lần, anh rũ áo khoác rồi đưa cho Nam Khuê: “Hơi ướt, nếu cô không chê thì mặc vào trước đi.”

“Được, cảm ơn anh!”

Lần này, Nam Khuê đương nhiên sẽ không từ chối.

Sau khi nhận lấy áo khoác, cô quay người sau đó mặc vào.

Cho đến khi chắc chắn rằng mình không để lộ ra những thứ không nên lộ ra ngoài, cô mới yên tâm quay người lại.

Điện thoại của Chu Tiễn Nam lại vang lên, là Chu Cẩm gọi đến.

“Trời mưa to như vậy, em chạy đi đâu vậy? Có bị ướt không?”, Chu Cẩm nói thẳng vào vấn đề.

“Không có chuyện gì đâu, em đang ở chòi nghỉ chân, chị bảo người đến đón em đi.”

“Ừ, em ở đó đợi đi, bọn chị qua đó bây giờ.”

Ý thức được bọn họ chuẩn bị đi tới cùng nhau, Chu Tiễn Nam lập tức ngăn lại: “Chị, em còn có một người bạn, chị cùng mẹ về nhà trước đi, để tài xế đến đón em là được rồi, em không vội.”

“Bạn?” Chu Cẩm nghi hoặc, nhiều chuyện nói: “Bạn gì sao lại quý như vậy? Hơn nữa, bạn của em chị đều gặp rồi, ngồi chung xe cùng về luôn, xe của chúng ta cũng đâu phải là không đủ chỗ.”

“Bọn chị có nhiều người quá, cùng nhau tới đây em sợ sẽ dọa cô ấy sợ mất.” Chu Tiễn Nam đáp.

“Ồ…” Chu Cẩm lập tức hiểu ý: “Hóa ra là thế, vậy chị hiểu rồi, chị với mẹ không đi lên đó nữa, để Phượng Kiều đến đó đón em.”

“Cũng không cần đâu, nhóc con này chỉ gây thêm phiền phức cho em thôi.” Chu Tiễn Nam cau mày.

Ai mà biết vừa dứt lời, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói bất mãn của Chu Phượng Kiều: “Anh, anh đang nói ai vậy?”

“Anh, anh là cảnh sát đấy, anh nói xấu em gái sau lưng như vậy không tốt đâu nhỉ?”

“Hừ, anh không cho em đi, em vẫn cứ đi đấy.”

Chu Tiễn Nam: “……”

Anh cũng đã tính kế rồi, nhiều lúc thế này thế kia, nhưng anh lại không thể làm gì được đứa em gái nhỏ hơn rất nhiều tuổi này của mình.

Nghĩ tới một lát nữa Phượng Kiều sẽ đến đây, Chu Tiễn Nam liền thấy đau đầu.

Đặc biệt là bây giờ Nam Khuê vẫn đang mặc áo khoác của anh.

Con bé tới nơi, chắc chắn sẽ có mười vạn câu hỏi vì sao, và sẽ nói liên tục suốt đoạn đường.

Cất điện thoại xong, Chu Tiễn Nam đi và phía Nam Khuê: “Tôi vừa mới gọi điện, một lát nữa sẽ có người tới đón chúng ta, trời mưa to như vậy, hơn nữa sẽ không tạnh nhanh đâu, tôi đưa cô về.”

Sau khi nghe thấy vậy, Nam Khuê lập tức lịch sự từ chối: “Cảm ơn anh Tiễn Nam, nhưng hôm nay tôi đã làm phiền anh nhiều rồi, không thể tiếp tục phiền anh thêm được nữa.”

“Chuyện nhỏ mà thôi.’

“Thật sự không cần đâu, mưa lớn như vậy, tôi đã hại anh cả người đều ướt nhẹp rồi, nếu còn làm lỡ thời gian của anh, tôi sẽ càng thấy áy náy hơn.”

Chu Tiễn nam quả quyết: “Hôm nay tôi có rất nhiều thời gian.”

Đúng lúc Nam Khuê đang đau đầu không biết từ chối như thế nào thì đột nhiên, một tiếng còi vang lên.

Cô còn tưởng rằng đó là xe của nhà Chu Tiễn Nam đến đón anh.

Thật không thể ngờ rằng trong màn mưa lớn kia, người bước ra khỏi xe lại là Lục Kiến Thành?

Là anh ấy?

Nam Khuê không thể tin được, cô cảm thấy mắt mình nhìn nhầm, nhìn thấy mờ mờ nên sinh ra ảo giác.

Thế nhưng, trời đang mưa to, người đàn ông cầm ô, dáng người cao lớn càng lúc càng gần, lúc đó Nam Khuê mới biết mọi thứ đều là thật.

Lục Kiến Thành vậy mà thực sự đã đến?

Làm sao anh ấy có thể đến đây? Đây là điều mà có nằm mơ cô cũng không dám mơ tới.

“Nam Khuê….”

Với giọng nói quen thuộc, Lục Kiến Thành đặt ô xuống, bóng dáng cao lớn dừng lại trước mặt cô.

“Trước khi ra ngoài sao lại không xem dự báo thời tiết? ”

“Còn nữa, trời mưa to như vậy, không biết gọi điện bảo anh đến đón em sao?”

Rõ ràng là có sự quan tâm trong giọng điệu của Lục Kiến Thành.

“Không phải anh đang ở công ty à?”

Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ gọi điện cho anh ngay lập tức.

Nhưng kể từ sau khi những chuyện gần đây lần lượt xảy ra, cho dù thế nào cô cũng không có can đảm để gọi nữa.

“Công ty là quan trọng? Hay là vợ quan trọng?” Lục Kiến Thành trả lời.

Câu trả lời của anh chắc nịch, như thể đó là điều đương nhiên.

Nam Khuê thừa nhận, trái tim cứng rắn của cô lại một lần nữa bị đập vỡ, sau đó chỉ còn lại một mớ hỗn độn mềm mại.

Anh lúc nào cũng như vậy, khiến cô mình mẩy đầy thương tích, rồi lại vô tình khiến cho cô cảm động giữa một mớ hỗn độn.

“Đi thôi, chúng ta về nhà!”

Lời vừa dứt, lúc này Lục Kiến Thành mới nhận ra trên người Nam Khuê đang mặc áo khoác của đàn ông.

Ngay sau đó, anh nhìn thấy người đàn ông đứng ở một góc khác của căn chòi, vẫn luôn đứng quay lưng lại với anh.

Bóng lưng đó, anh cảm thấy có chút quen thuộc.

Đúng vào lúc này, Chu Phượng Kiều cũng đã đến.

Cô xuống xe, cầm ô chạy nhanh vào căn chòi, sau đó đi về phía Chu Tiễn Nam: “Anh, em tới rồi, chị này chắc hẳn là bạn của anh nhỉ.”

Chu Tiễn Nam thực ra đang cố tình làm giảm cảm giác tồn tại của mình.

Lý do rất đơn giản, anh không muốn vì sự tồn tại của mình mà gây rắc rối cho Nam Khuê.

Thế nhưng Chu Phượng Kiều lại đến vào đúng lúc này, phá vỡ mọi thứ tại căn chòi.

Đột nhiên, Lục Kiến Thành đi tới chỗ Chu Tiễn Nam.

Những bước đi của anh, chậm chạp và nặng nề, mang theo sự tức giận và thù địch dễ để nhìn ra.

Đúng vào lúc anh chuẩn bị mở miệng, thì Nam Khuê lập tức bước lên phía trước nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Nếu anh đã tới rồi, vậy thì chúng ta về nhà thôi!”