Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 92: Chu Tiễn Nam cõng cô xuống núi



“Tiễn Nam, sao anh lại ở đây?”

Không thể không nói, khi gặp được Chu Tiễn Nam ở đây, Nam Khuê thật sự rất bất ngờ.

“Hôm nay là ngày giỗ của cha tôi, cả nhà chúng tôi đến đây để tảo mộ, còn cô? Sao cô lại tới đây?” giọng nói của Chu Tiễn Nam trầm thấp.

“Tôi xin lỗi, lại nhắc đến chuyện buồn của anh, tôi cũng đến thăm mẹ tôi.”

“Một mình cô?” Chu Tiễn Nam khá bất ngờ.

Dù gì anh ấy cũng biết chuyện Nam Khuê và Lục Kiến Thành đã kết hôn rồi, vậy mẹ của Nam Khuê cũng được coi như là mẹ vợ của Lục Kiến Thành. Về tình về lý thì đúng là không nên để một mình vợ mình đến thăm mẹ vợ chứ.

Nam Khuê gật đầu: “Ừm, cũng một thời gian rồi chưa đến đây, tôi rất nhớ mẹ tôi nên mới tới đây thăm bà.”

Lúc này trên bầu trời lại xuất hiện tiếng sấm rền vang, ngay sau đó những hạt mưa cũng bắt đầu rơi xuống.

Lúc đầu vẫn còn là những hạt mưa nhỏ rơi lâm râm, nhưng rất nhanh sau đó, không đến hai phút những hạt mưa như hạt đậu đã bắt đầu rơi xuống.

Mưa rào xối xả, cả ngọn núi đã bắt đầu trở nên mờ mịt, trong chốc lát mây mù đã giăng xung quanh.

Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đều tăng tốc độ xuống núi. Nhưng vì lo cho em bé, cộng thêm đường trên núi trơn trượt, Nam Khuê cũng không dám to gan tiến lên tiếp.

“Không cần sợ, đi theo tôi.” Lúc này âm thanh của Chu Tiễn Nam vang lên bên tai.

Giây tiếp theo, Nam Khuê liền cảm nhận được lòng bàn tay truyền tới độ ấm, bàn tay to rộng dịu dàng nắm chặt lấy tay cô.

“Tình huống đặc biệt, mạo phạm rồi.” giọng nói quan tâm của Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng vang lên qua màn mưa.

Gánh nặng trong lòng Nam Khuê cũng vơi bớt nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Mặc dù cô biết dù bởi vì trời mưa to, nhưng một cô gái đã kết hôn cũng không nên để một người đàn ông nắm tay như vậy, hành động như thế này dù nói thế nào cũng không quá thích hợp.

Nhưng mà nghĩ đến em bé, cô lại không nói lời từ chối.

Bởi vì trên đường quá trơn, lại có mấy bậc thang phía sau, nếu như chỉ có một mình cô thì thật sự có thể sẽ bị ngã.

Lỡ như ngã từ tên cầu thang này xuống thì cô thật sự không dám tưởng tượng.

Bởi vì có Chu Tiễn Nam nắm tay, Nam Khuê yên tâm đi rất nhiều, cũng dám can đảm mà bước tiếp.

Trong màn mưa Chu Tiễn Nam nắm lấy tay cô bước ở phía trước, Nam Khuê đi theo sau anh.

Bóng lưng của anh ấy rộng rãi lại vững chắc. Cách màn mưa mờ mịt, đột nhiên trong lòng Nam Khuê cảm thấy trái tim mình co rút dữ dội.

Không phải vì điều gì khác mà chỉ vì bóng lưng này quá quen thuộc, quá quen thuộc rồi.

Sao lại… sao lại giống Lục Kiến Thành quá vậy. Tại sao lại có thể giống tới vậy?

Thậm chí trong nháy mắt, cô còn nghĩ là Kiến Thành tới đón cô.

Sau đó mưa càng ngày càng nặng hạt. Trên bầu trời loé lên tia chớp, mưa xối như trút nước.

Khi bước xuống bậc thang đầu tiên, Nam Khuê không nhìn rõ được con đường dưới chân, đột nhiên cô bước hụt một bước. Lảo đảo một chút, cả người cô mất thăng bằng rồi cứ thế ngã xuống.

Trong nháy mắt trái tim cô giống như vừa ngừng một nhịp vậy, trong đầu cô trở nên trống rỗng, toàn hoàn quên suy nghĩ.

Sợ quá, thật sự quá sợ rồi.

Cho đến khi cảm nhận được cái ôm vững chãi, hơn nữa trên người cũng không cảm nhận được đau đớn như trong tưởng tượng, lúc này cô mới mở mắt ra.

Ý thức được mình đã được giữ lại rồi, Nam Khuê liền thở phào một hơi: “Cảm ơn anh nhé Tiễn Nam, doạ chết tôi rồi.”

Vừa rồi cô thật sự đã bị doạ sợ đến mức tim ngừng đập rồi. Vẫn may, anh ấy đã

giữ được cô rồi.

“Chân có sao không? Có bị trẹo không?” Chu Tiễn Nam cúi đầu xem xét hỏi.

Nam Khuê thử động động chan, phát hiện vẫn còn bình thường, cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng điều ngại ngùng đó là trải qua lần bước hụt đó, đôi dép của cô đã bị hỏng rồi, đã không còn cách nào để đi tiếp nữa.

“Hình như dép của tôi bị hỏng rồi.” Nam Khuê nói rồi cúi người xuống cởi đôi dép ra. Sau đó nói: “Tôi không đi dép nữa, đi chân không thôi!”

“Không được.” Chu Tiễn Nam trực tiếp bác bỏ sau đó giải thích: “Trời mưa đường trơn, cô đi chân không thì quá nguy hiểm.”

“Nhưng mà dép của tôi đã hỏng hết rồi, có lẽ không đi được nữa, không sao đâu, tôi để ý một chút, đi chậm một chút là được.” Nam Khuê nói.

Lúc này đột nhiên Chu Tiễn Nam tiến đến trước mặt cô khom người xuống, thấp giọng kiên định nói: “Lên đây, tôi cõng cô xuống.”

Nam Khuê nghĩ cũng không nghĩ liền trực tiếp từ chối: “Không được, tôi đã làm phiền anh lắm rồi, nếu như còn để anh cõng xuống nữa thì tôi càng ngại hơn.”

Hơn nữa, dù gì cũng là nam nữ khác nhau.

Chu Tiễn Nam biết những lo lắng trong lòng cô. Anh quay người lại, dùng con ngươi như sao sáng nghiêm túc nhìn Nam Khuê: “Tôi hiểu những lo lắng trong lòng cô, không cần có gánh nặng trong lòng, dù với tư cách là cảnh sát hay với tư cách là một người bạn thì vào lúc này tôi cũng sẽ đứng ra giúp cô.”

“Những năm này tôi đã tham dự vào không ít những lần giải cứu mưa bão, bà lão 90 tuổi, nữ sinh 20 tuổi hay một thai phụ vừa kết hôn không lâu tôi đều từng cõng qua rồi, thế nên cô không cần ngại, đây đều là trách nhiệm của tôi.”

“Mọi người trong lòng tôi đều giống nhau hết, đều là đối tượng cần tôi giúp đỡ thế nên không cần nghĩ nhiều như vậy.”

Không thể không nói, lời nói của Chu Tiễn Nam rất có sức thuyết phục. Sau khi anh nói những lời này xong Nam Khuê cũng cảm thấy tốt hơn rồi.

“Vậy nếu như anh mệt rồi thì phải nói với tôi ngay lập tức, lúc nào tôi cũng có thể xuống tự đi.”

“Được.”

Nghe được sự đồng ý của anh xong, Nam Khuê cắn môi, từng chút nhẹ nhàng dựa lên lưng anh.

Sau khi Chu Tiễn Nam cõng cô, dùng một tay cầm đôi dép ở trên mặt đất của cô.

“Để tôi cầm dép cho!” Nam Khuê nói, sau đó đưa tay ra cầm đôi dép.

Hai người vừa xuống được mấy bước, mưa càng nặng hạt hơn, cả ngọn núi đều bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, thậm chí tầm nhìn của họ cũng trở nên mờ mịt.

Đúng lúc này điện thoại của Chu Tiễn Nam đổ chuông. Một người lại một người gọi, Nam Khuê nghĩ, có lẽ là người nhà của anh đang lo lắng cho anh.

“Tiễn Nam, anh để tôi xuống đi, tôi tự đi được.” lúc này trong lòng Nam Khuê thực sự băn khoăn.

Từ trước đến giờ chưa có ai đối xử với cô như vậy, quan tâm từng li từng tí như vậy, che chở bảo vệ như vậy, lúc này, tuy trời đang mưa bão nhưng trong lòng cô lại nổi lên từng đợt ấm áp.

“Không sao.” Chu Tiễn Nam vừa nói dứt lời thì đã cõng Nam Khuê tới bậc thang cuối cùng.

Tuy vẫn còn một đoạn nữa mới đến cổng lớn nhưng đã đi đến bậc thang cuối rồi, phía sau đều là con đường bằng phẳng, chỉ là có hơi dốc nhưng cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

Một vài cơn giông lại ập đến. Chu Tiễn Nam nhìn lên bầu trời, lập tức nói: “Có thể mưa sẽ càng ngày càng nặng hạt, Nam Khuê, ôm chặt lấy tôi, phía trước có một cái đình, chúng ta đến đó tránh mưa.”

“Được.” Nam Khuê ôm chặt lấy cổ anh.

Chu Tiễn Nam cõng cô bắt đầu rảo bước chạy về phía trước. Cuối cùng vài phút sau, Nam Khuê nhìn thấy đình ở trước mắt.

Lúc đó cô chỉ về phía đình, cực kỳ kích động nói: “Tiễn Nam, tôi nhìn thấy đình nghỉ rồi, chúng ta mau chóng tới đó đi.”

“Được.”

Sau hai phút, Chu Tiễn Nam cõng Nam Khuê tới đình nghỉ. Nam Khuê lập tức tụt từ trên lưng anh xuống, vội vàng lấy nước khoáng ở trong túi đưa cho anh: “Mệt rồi chứ, mau uống chút nước đi.”

Thật sự đúng là có chút mệt, Chu Tiễn Nam thở hổn hển vài hơi, uống một hơi hết cả bình nước khoáng.

Cho đến lúc này, nhìn bình nước khoáng trống không trước mặt, Nam Khuê mới nhận ra được một vấn đề.

Hình như cô đưa nhầm nước rồi!!