Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 202: Hai người cuối cùng cũng gọi được cho nhau



“Kiến Thành, anh đi đâu vậy?”

“Vết thương trên người anh còn chưa lành, Kiến Thành, anh chậm chút thôi.”

Nhìn thấy Lục Kiến Thành sải bước đi ra ngoài, Phương Thanh Liên vội vàng trượt xe lăn theo sau.

Ở một bên khác.

Nam Khuê đã gần phát điên rồi.

Lại năm cuộc điện thoại nữa, tất cả đều không có người nhận.

Cô thất vọng đặt điện thoại xuống, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng và thất vọng.

Vừa nhìn vẻ mặt cô, Lâm Niệm Sơ cũng hiểu ra: “Vẫn không có ai nhấc máy sao?”

“Ừ.” Nam Khuê bực bội gật đầu.

Hiện tại cô cực kỳ hoang mang lo sợ, cả người hoảng không chịu được.

“Niệm Niệm, đã hai ngày rồi, điện thoại của anh ấy không ai nhận, tin nhắn Wechat cũng không thấy trả lời. Cậu nói xem, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Một khi trong lòng có thêm suy đoán này, Nam Khuê lại càng sốt ruột hơn.

Hơn nữa cô càng nghĩ càng hoảng, căn bản không trấn tĩnh mình được.

“Anh ấy vẫn luôn rất thận trọng, trong công việc cũng rất nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ vô duyên vô cớ biến mất lâu như vậy cả.”

“Cậu đã liên lạc với những người thân thiết với anh ấy chưa, hay là Lục Kiến Thành đã liên lạc với họ rồi?” Lâm Niệm Sơ nhắc nhở nói.

“Mình đã liên lạc với Lâm Tiêu, nhưng Lâm Tiêu nói cũng không liên lạc được với anh ấy. Về phần cha mẹ thì mình không dám hỏi, mình sợ nếu bên kia anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì thì cha mẹ sẽ không chịu được, tình hình sẽ càng ngày càng loạn.”

“Không được, Niệm Niệm, mình không thể ngồi đây chờ đợi trong vô vọng thế này được, mình phải ra nước ngoài, mình phải đi tìm anh ấy.”

Nam Khuê nói, sau đó định đứng dậy thu dọn hành lý đi sang nước ngoài.

Lâm Niệm Sơ đặt tay lên vai Nam Khuê và cố gắng trấn an cô.

“Được rồi, Khuê Khuê, cậu đừng vội, bây giờ có sốt ruột cũng không giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta xem xét kĩ lại một lần đi, lần cuối cậu liên lạc được với Lục Kiến Thành là lúc nào? Lúc ấy có biểu hiện gì khác thường không?”

Nam Khuê cực lực hồi tưởng, sau đó đáp.

“Chính là buổi chiều hai ngày trước, anh ấy biết mình bị Quý Dạ Bạch quấy rầy, anh ấy đã gọi video đến để an ủi mình. Bọn mình nói chuyện rất lâu, sau đó ngủ một giấc, sau đó thì không liên lạc được với anh ấy nữa.”

Nghĩ đến điều gì đó, Lâm Niệm Sơ chợt sững người.

Nói cách khác, buổi tối hôm đó, cô ấy là người cuối cùng liên lạc với Lục Kiến Thành.

Không biết vì sao, cô chợt nhớ ngay đến tiếng gõ cửa phòng của Lục Kiến Thành, hơn nữa lúc ấy cô còn nghe thấy anh nói một câu.

Sao cô lại đến nữa?

Lại?

Lúc đó Lục Kiến Thành đang nói với ai?

Giờ phút này, Lâm Niệm Sơ cũng cảm thấy mọi thứ giống như một mớ hỗn độn, không thể gỡ ra được.

Quan trọng hơn là, nghĩ đến tiếng gõ cửa tối hôm đó, trong lòng Lâm Niệm Sơ chợt có dự cảm không lành

Hơn nữa, cô ấy căn bản không dám nói với Nam Khuê chuyện này.

Nếu Khuê Khuê biết chuyện, nhất định cô sẽ càng sốt ruột và suy nghĩ lung tung.

Đây là điều mà cô ấy không bao giờ muốn thấy.

“Khuê Khuê, cậu bình tĩnh một chút, để mình đi gọi cho Hoắc Ti Yến, hỏi anh ấy, anh ấy chắc chắn có nhiều cách hơn chúng ta.”

“Được.”

Sau khi đỡ Nam Khuê ngồi xuống ghế sô pha, Lâm Niệm Sơ ngay lập tức gọi cho Hoắc Ti Yến.

“Vẫn chưa tìm được sao?” Hoắc Ti Yến cũng kinh ngạc.

Hôm qua Lâm Niệm Sơ cũng hỏi anh ấy về chuyện của Lục Kiến Thành.

Lúc đó anh ấy cũng gọi điện thoại qua nhưng cũng không có người nghe.

Nhưng anh ấy nghĩ rằng có khi bọn họ gặp những khách hàng khó thương lượng, khó đàm phán hợp đồng, thì chuyện một ngày hay mười mấy tiếng không liên lạc được cũng là bình thường.

Nếu khi đàm phán có đề cập đến một số thông tin cơ mật thì việc chặn tất cả các tín hiệu trong quá trình đàm phán là điều bình thường.

Cho nên anh ấy cũng không để tâm lắm.

Nhưng bây giờ, khi biết được Lục Kiến Thành vẫn không liên lạc được, Hoắc Ti Yến cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Được rồi, em bảo Nam Khuê bình tĩnh, anh sẽ cử người đến kiểm tra tình hình ngay.”

“Được, anh nhanh lên, Khuê Khuê đã vội muốn chết rồi.”

Sau khi tắt máy, Hoắc Ti Yến lập tức gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.

Ban đầu nghĩ chắc cũng sẽ không có ai nghe máy hoặc tắt máy.

Ai mà ngờ sau khi anh ấy gọi, đầu bên kia lập tức nhận ngay.



“Tình hình bên cậu thế nào rồi, Niệm Niệm nói cậu mất tích, Nam Khuê tìm cậu đến sắp điên rồi.” Hoắc Ti Yến đi thẳng vào vấn đề, nói.

“Xảy ra chút chuyện, điện thoại tôi giờ mới kết nối được, bây giờ sẽ gọi cho Nam Khuê ngay.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Thành liền đi mặc chiếc áo sơ mi trắng vừa mượn ở bệnh viện.

Nhưng do trên người anh quấn quá nhiều băng gạc, đôi tay cũng không quá nhanh nên lúc mặc vào rất chậm.

Nhưng hiển nhiên, Lục Kiến Thành không thể chịu được sự chậm chạp này.

Anh phải gọi lại cho Khuê Khuê càng sớm càng tốt, nếu không cô sẽ càng sốt ruột hơn.

Tưởng tượng đến bộ dạng sốt ruột của cô, anh đau lòng muốn chết.

Bên cạnh, Phương Thanh Liên rốt cuộc không chịu được nữa, chủ động mở miệng nói: “Kiến Thành, vẫn là để em mặc cho anh đi.”

Lúc Lục Kiến Thành lấy áo sơmi về, cô ta đã chủ động mở miệng muốn giúp anh một lần nhưng lúc đó anh từ chối.

Nhưng bây giờ, cô ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, bởi vì anh di chuyển quá mạnh, hơn nữa còn dùng lực mạnh nên lúc sau băng gạc đã không giữ nguyên nếp, vết thương cũng nứt ra, thấm đỏ hết phần băng gạc.

Màu đỏ đó nhìn vào mà thấy ghê người.

Dù anh bị chấn thương ngoài da, không ảnh hưởng đến bên trong.

Nhưng dù sao chấn thương cũng nghiêm trọng, cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục.

“Không cần, anh có thể tự làm.” Lục Kiến Thành lại từ chối.

Lần này Phương Thanh Liên rất kiên nhẫn, cô ta trượt xe lăn dừng lại trước mặt Lục Kiến Thành, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Em biết lý do anh mặc áo sơ mi lên, chính là không muốn để Nam Khuê nhìn thấy anh bị thương, không muốn làm cô ấy lo lắng.”

“Nhưng vết thương trên người anh đã nứt ra, máu cũng thấm đỏ băng gạc rồi. Nếu anh cứ tiếp tục cậy mạnh, có khi mặc xong áo sơmi rồi máu cũng thấm vào áo, lúc đó cô ấy thấy, chẳng phải kế hoạch của anh sẽ thất bại trong gang tấc sao.”

“Anh yên tâm, em chỉ nghiêm túc mặc áo cho anh thôi, cũng không nghĩ lung tung gì đâu.”

Nghe như vậy, sắc mặt Lục Kiến Thành mới hòa hoãn.

Anh đưa tay đưa chiếc áo sơ mi trên tay cho Phương Thanh Liên.

“Anh ngồi lên ghế đi.” Phương Thanh Liên nói.

Có cô ta hỗ trợ, ngay sau đó Lục Kiến Thành cũng đã mặc xong áo sơmi.

Vì bên trong đang quấn một lớp băng gạc dày nên cũng không thể chỉnh tề như bình thường được, cũng may là dáng người anh hoàn hảo, nhìn qua màn hình điện thoại chắc cũng không nhìn ra sự khác biệt lắm.

Sau khi sửa sang và nhìn lại một lúc, Lục Kiến Thành mới gọi điện lại cho Nam Khuê.

Sở dĩ anh không gọi video vì sợ Khuê Khuê sẽ phát hiện ra chút manh mối nào đó, gọi điện thông thường vẫn đáng tin cậy hơn chút.

Nhưng dù sao cũng đã hai ngày không gặp, Khuê Khuê chắc hẳn rất muốn nhìn thấy mặt anh, lỡ như cô muốn gọi video, anh cũng đã chuẩn bị tốt nhất để ứng phó.

Bên kia, Nam Khuê thấy Lục Kiến Thành gọi điện thoại qua, quả thực không thể tin vào mắt mình.

Cô cầm lấy điện thoại, cứ tưởng mình đang nằm mơ.

“Niệm Niệm, là Lục Kiến Thành, anh ấy… anh ấy gọi lại rồi.” Nam Khuê nhìn dòng chữ trên điện thoại, giọng cô run rẩy kịch liệt.

Lâm Niệm Sơ phản ứng rất nhanh, lập tức nói: “Mau nghe đi, sao cậu lại không nghe?”

“Mình sợ, mình sợ ai đó đang cầm điện thoại của anh ấy, không phải là anh ấy.”

Cô càng sợ rằng cuộc gọi đó là để thông báo một tin dữ cho cô.

Lâm Niệm Sơ hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Nam Khuê.

Có rất nhiều trường hợp, có người mất tích mấy ngày mà người nhà không gọi được, đến khi gọi lại thì không phải người cần tìm mà là cảnh sát gọi đến thông báo đi xác nhận thi thể.

Khuê Khuê nhất định là sợ điều này.

Khi người ta đang ở thời điểm mong ngóng nhất, ngược lại sẽ cẩn thận, lo được lo mất hơn.

Chuông điện thoại vẫn không ngừng vang lên.

Hít một hơi thật sâu, Nam Khuê cầm điện thoại lên.

Trước khi trả lời điện thoại, trong lòng cô liều mạng cầu nguyện: Kiến Thành, là anh, nhất định phải là anh, anh nhất định phải khỏe mạnh!

Run rẩy cầm lấy máy, Nam Khuê ấn nút nghe rồi đem điện thoại đặt bên tai.