Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 188: Nam Khuê được sủng ái mà lo sợ



Lục Kiến Thành nhíu mày: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?”

“Cô ta là mối tình đầu của anh, là người anh yêu nhất, mỗi lần cô ta trở về anh đều thay đổi, anh còn nghĩ trăm ngàn cách để ly hôn với em vì cô ta, anh cảm thấy em có thể bình tĩnh được không?”

“Cho nên em đang lo anh sẽ bị cướp mất?” Cuối cùng tâm trạng Lục Kiến Thành cũng trở nên tốt hơn.

Nam Khuê thản nhiên gật đầu: “Đúng!”

Anh không tức giận.

Hiện tại người tức giận là cô.

Rõ ràng anh biết cô căng thẳng, cô để ý mà còn thản nhiên như vậy.

Sau đó Nam Khuê bị Lục Kiến Thành ôm vào trong lòng.

Tay anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, ánh mắt nhẹ nhàng: “Đứa nhỏ ngốc, cô ấy đã ra nước ngoài rồi, sẽ không quay về nữa, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”

“Lỡ như cô ta quay lại thì sao?” Nam Khuê gấp đến đỏ mắt: “Không phải anh sẽ đẩy em ra rồi lại lần nữa quay lại vòng tay của cô ta sao?”

“Cô gái ngốc, em nói linh tinh gì vậy, không nói đến chuyện cô ấy không thể trở về, cho dù cô ấy có trở về thì cũng sẽ không có gì thay đổi. Khuê Khuê, em chỉ cần biết rằng, người anh yêu bây giờ là em, vậy là đủ rồi.”

Nam Khuê không biết nên tin hay nghi ngờ những gì anh vừa nói.

Trước kia cô cảm thấy trở ngại lớn nhất của hai người là không có tình cảm, bây giờ mới biết, dù cho có tình cảm thì vẫn có rất nhiều chướng ngại cần vượt qua.

Thậm chí đi đến bước này rồi, bản thân cô cũng không biết là đúng hay sai.

Nam Khuê cảm thấy mơ hồ.

“Quý viện trong lời cô gái ban nãy là ai? Em thích anh ta?” Đột nhiên Lục Kiến Thành nghĩ đến gì đó.

Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Không thể nào, là mọi người hiểu lầm.”

“Ồ?” Lục Kiến Thành nửa tin nửa ngờ.

“Là sự thật, do mọi người hiểu lầm. Viện trưởng Quý đúng là đẹp trai, lại còn độc thân, vài lần em và anh ta gặp nhau, đồng nghiệp đều nghĩ là em cố ý, cho nên đồn em thích anh ta, nói em làm những chuyện trùng hợp như vậy cũng là vì muốn anh ta chú ý. Thật sự thì tất cả đều là ngoài ý muốn.”

Nam Khuê không giấu diếm, cô nói hết tất cả mọi chuyện.

“Ngoài ý muốn?” Ánh mắt Lục Kiến Thành sâu hơn.

“Thật sự là ngoài ý muốn, hơn nữa có một lần em nhìn anh ta là vì anh, nên đồng nghiệp mới hiểu nhầm.”

Lục Kiến Thành nhíu mày, yên lặng chờ câu kế tiếp.

Nam Khuê tiếp tục nói: “Chính là hôm ở phòng bao, đèn hơn tối, anh ta đứng uống rượu cùng mọi người, em thấy anh và anh ta giống nhau, hơn nữa hôm đó còn cảm thấy vô cùng giống, đều khiến người khác có cảm giác đó nên mới nhìn thêm mấy lần, không ngờ vì thế nên mới có tin đồn.”

“Viện trưởng Quý của bọn em có phải là Quý Dạ Bạch không?” Lục Kiến Thành hỏi.

Nam Khuê gật đầu, có chút ngạc nhiên: “Đúng, anh quen sao?”

“Không quen.” Lục Kiến Thành phủ nhận không chút suy nghĩ, đồng thời nói: “Nhưng anh đã nghe qua, Khuê Khuê, em nhớ rõ lời của anh, cách xa anh ta một chút, tốt nhất nên cách xa cả nhà anh ta ra.”

“Được.” Nam Khuê gật đầu.

Người ta là viện trưởng, cô chỉ là một bác sĩ nhỏ, hơn nữa còn mới vào bệnh viện để thực tập, ngay cả bác sĩ cũng chưa được làm chính thức thì nói gì đến chuyện liên quan đến viện trưởng?

Cho nên cũng không tính là có liên quan được.

Không ngờ Lục Kiến Thành lại vô cùng quan tâm đến chuyện này, lại một lần nữa nhấn mạnh nói: “Khuê Khuê, em có nhớ lời của anh không? Cách xa cả nhà anh ta ra, bọn họ có đưa gì cũng không được nhận.”

“Em nhớ chưa?” Giọng Lục Kiến Thành cao hơn.

Nam Khuê gật đầu: “Được, em đã nhớ rõ.”

Buổi tối lúc tan tầm, có đồng nghiệp đến tìm Nam Khuê, nói có một quý bà đến tìm cô.

Nam Khuê cảm thấy khó hiểu, hình như cô đâu quen ai có tiền?

Thật ra cũng có, cũng chỉ có mình mẹ, nhưng phong cách quần áo của mẹ luôn đơn giản thoải mái, không có chút nào liên quan đến mấy từ quý bà xa xỉ.

Mãi đến khi gặp người phụ nữ trước mắt, ngửi được mùi nước hoa của bà ấy, Nam Khuê mới kịp phản ứng.

Quả nhiên là một phu nhân.

Hơn nữa còn là mẹ của viện trưởng Quý.

“Chào dì, nghe nói ngài tìm con, có phải ngài nhầm người không ạ?” Nam Khuê vô cùng bất ngờ.



Nào ngờ người phụ nữ kia lắc đầu, sau đó nói: “Không nhầm, đúng là dì tìm con, thế nào? Quen với bệnh viện chưa?Công việc có vất vả không, có gặp khó khăn gì không, nếu có thì con cứ nói cho Dạ Bạch, nó sẽ giúp con giải quyết.”

Lời của người phụ nữ này thật sự khiến Nam Khuê có chút sợ hãi khi được sủng ái.

Vấn đề là cô không quen người phụ nữ này.

Nói là vì viện trưởng Quý càng không thể, cô và viện trưởng Quý không liên quan gì đến nhau, chứ nói gì là thân thiết.

Thấy Nam Khuê có chút ngẩn người, người phụ nữ cười, nhẹ nhàng giải thích.

“Con đó, con đừng ngại, Tiểu Lí đã nói cho dì biết rồi, tối mấy hôm trước Dạ Bạch cứu con, con ở với nó một tối, người con trai này của dì cái gì cũng tốt, chỉ là không muốn quen bạn gái.”

“Vừa nghe đến chuyện nó mang con về dì đã vô cùng vui, cho nên…”

Người phụ nữ đưa hộp quà trong tay cho Nam Khuê: “Đây là chút tấm lòng của dì, con nhận trước nhé, đến khi tình cảm của hai đứa ổn định, dì sẽ tặng con nhiều hơn.”

Chuyện này… Nam Khuê ngây người, cả người như hóa đá.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào, sao cô nghe không hiểu gì cả?

“Dì, không… không phải, ngài bình tĩnh một chút, có phải dì nhầm rồi không? Con mang viện trưởng Quý về nhà khi nào chứ?”

Người phụ nữ kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Chính là ngày gặp mặt nhân viên mới, con uống say, buổi tối Dạ Bạch đỡ con lên xe rồi mang con về nhà.”

Nam Khuê càng nghe càng hoang mang, bây giờ cô thật sự không hiểu gì, ngày càng cảm thấy mơ hồ hơn.

Cô cảm thấy mình càng nghe càng không hiểu.

Không phải ngày đó là Lục Kiến Thành đưa cô về nhà sao? Sao lại thành Quý Dạ Bạch rồi?

“Cụ thể như thế nào dì cũng không rõ, dù sao Tiểu Lí cũng nói cho dì biết con trai dì đưa con lên xe rồi mang con về nhà.”

Nam Khuê: “…”

Hôm đó Quý Dạ Bạch đỡ Nam Khuê lên xe, lái xe đi nhầm nên đã trực tiếp mang Nam Khuê về nhà Quý Dạ Bạch.

Tiểu Lí thấy rồi báo cho người phụ nữ này.

Không biết Quý Dạ Bạch đổi lái xe khác lúc nào, sau đó lại đưa Nam Khuê về nhà cô.

Vậy nên mới tạo nên sự hiểu lầm to lớn này. .

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Quan trọng là người phụ nữ này lại kiên trì cho rằng Quý Dạ Bạch thích cô nên mới mang cô về nhà, cho nên hôm nay mới đến tặng cho cô món đồ trang sức đắt đỏ thế này.

Tất nhiên Nam Khuê không nhận, nhưng người phụ nữ kia vô cùng kiên trì, hơn nữa bà ấy còn nói đồ đã tặng sẽ không lấy lại.

Quan trọng hơn nữa, cuối cùng sau khi nói chuyện xong, người phụ nữ đẩy hộp trang sức kia về phía cô rồi rời đi.

Nam Khuê nhìn hộp trang sức trước mặt, cảm thấy đầu rất nhức.

Dù sao giá trị cũng quá cao, cô thật sự không dám để đây mặc kệ.

Cô thở dài một hơi, chỉ có thể ôm hộp trang sức này về.

Nam Khuê trên đường đi về vô cùng khó xử, cuối cùng cô cũng nghĩ ra một cách.

Khi tan làm, Nam Khuê thay bộ quần áo khác, ôm hộp trang sức tinh xảo đi vào thang máy đến thẳng văn phòng của Quý Dạ Bạch.