Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 160: Ly hôn rồi thì đừng làm bạn nữa



Lục Kiến Thành?

Là anh?

Không phải anh đang ở Hải Nam sao?

Sao trong nháy mắt đã trở về rồi?

“Anh …” Bởi vì quá bất ngờ, Nam Khuê mới kịp thốt ra một chữ thì đột nhiên cửa bị mở ra, thân ảnh thon dài của Lục Kiến Thành bước vào.

“Tại sao em không nói với anh mà lại quay về một mình?” Đôi mắt đen của Lục Kiến Thành khóa chặt cô lại.

Nam Khuê không nghĩ anh lại hỏi trực tiếp như vậy.

Một lúc sau, cô ngẩng mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lục, nếu tôi nhớ không lầm thì mấy ngày trước chúng ta đã có giấy chứng nhận ly hôn rồi.”

“Chúng ta đã sớm không phải là vợ chồng nữa, tôi nghĩ, mình cũng không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh.”

Câu nói của Nam Khuê lập tức chặn ngang những lời Lục Kiến Thành định nói.

Anh há miệng không thốt lên lời.

Đúng vậy, Lục Kiến Thành, đã li hôn rồi.

Lục Kiến Thành, sao mày lại quên, mày đã li hôn rồi.

Nói một cách chính xác, hai người đã không còn một chút quan hệ nào nữa.

Nhưng mà, dù sao anh cũng là Lục Kiến Thành, anh rất nhanh đã tìm được cách ứng phó: “Em nói đúng, chúng ta quả thực đã li hôn, nhưng không thể làm bạn sau khi li hôn sao?”

Làm bạn?

Nam Khuê cười.

Cả đời này, cô có thể làm bạn với bất cứ ai, nhưng cô sẽ không làm bạn với Lục Kiến Thành.

Cô không làm được.

Người ta đều nói, thực sự yêu một ai đó thì sau khi chia tay sẽ không thể làm bạn, cho đến bây giờ sau khi ly hôn cô mới hiểu được.

“Không thể.” Nam Khuê nhìn anh, chém đinh chặt sắt nói.

Lục Kiến Thành không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, nhất thời sửng sốt: “Vì sao lại không thể?”

“Không có vì sao gì hết? Chỉ là sau khi li hôn nên giữ khoảng cách thì sẽ tốt hơn, hơn nữa tôi và tổng giám đốc Lục vốn không phải là người của cùng một thế giới, anh ở thế giới sa hoa tráng lệ, đẳng cấp lung linh, còn tôi chỉ là một người bình thường, tôi không phải thiên kim tiểu thư, cũng không phải nhà hào môn, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày bình thường.”

“Nếu không có ông nội, chúng ta chỉ đơn giản là những người đến từ hai thế giới, bây giờ ông nội không còn nữa, chúng ta cũng nên trở về đúng quỹ đạo ban đầu.”

Nói đến ông nội, ánh mắt Lục Kiến Thành lập tức đen lại, anh nói: “Em nói đúng, cho dù chúng ta đã li hôn nhưng em vẫn là người mà ông nội đã phó thác cho anh, chẳng lẽ anh không quan tâm em được sao?”

Nam Khuê cười nhẹ nói: “Thật sự không cần thiết.”

“Lục Kiến Thành, dù sao cũng đã li hôn, chúng ta hợp tan trong yên bình đi.”

“Hơn nữa bây giờ đã khuya rồi, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng cũng không tốt, mong tổng giám đốc Lục sớm rời khỏi.”

Nam Khuê cự tuyệt, quả thực là không lưu tình chút nào.

Lục Kiến Thành siết chặt hai tay, ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Nam Khuê, em nhất định phải như vậy sao?”

“Tổng giám đốc Lục, mời đi cho!”

Thấy cô khăng khăng như vậy, hơn nữa thái độ cũng kiên quyết, Lục Kiến Thành cũng không muốn mối quan hệ của hai người căng thẳng hơn.

Dù miễn cưỡng nhưng anh vẫn đứng dậy và đi ra khỏi cửa.

Thấy anh đi ra, Nam Khuê liền duỗi tay đóng cửa.

Lục Kiến Thành chặn tay trên cửa, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: “Khuê Khuê, dù chúng ta có li hôn hay không, em cũng là người nhà họ Lục, anh sẽ chăm sóc em và có trách nhiệm với em.”

“Đừng giận dỗi nữa, hai ngày nữa anh lại đến tìm em.”

Phịch một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Một cánh cửa, trong nháy mắt đem hai người ngăn cách với nhau.

Cho đến lúc này, Nam Khuê mới đưa tay lên ngực, thở sâu một hơi.

Nếu chậm hơn một chút, cô sẽ không kiên trì được nữa.

Ngày hôm sau, Nam Khuê đang chuẩn bị cho việc nhận chức.

Sư mẫu liên hệ với cô, nói thứ hai tuần sau sẽ về nước.

Nói cách khác, thứ hai tuần sau cô sẽ chính thức đến bệnh viện để báo cáo có mặt.

Mặc dù có sự giới thiệu của thầy hướng dẫn, nhưng một ngày quan trọng như vậy, cô nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, để lại một ấn tượng tốt cho sư mẫu.

Lục Thị.

Lục Kiến Thành từ khi đi làm đã rất bận, cả cuộc họp kéo dài bốn tiếng đồng hồ.

Từ tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa.

Vừa đến văn phòng, Lâm Tiêu đã cầm một cái hộp tinh xảo đi qua.

Cái hộp kia làm Lục Kiến Thành có cảm giác quen thuộc.

“Cầm cái gì vậy?”, anh hỏi.

Lâm Tiếu kính cẩn đặt chiếc hộp trong tay lên trên bàn Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, đây là thiếu phu…”

Lời vừa được một nửa, Lâm Tiêu lập tức sửa lại: “Cô Nam Khuê bảo tôi đưa cho anh, nhưng vì anh đột nhiên ra nước ngoài nên đến hôm nay mới đưa được.”

Lục Kiến Thành thản nhiên mở chiếc hộp ra, tuy nhiên, khi nhìn thấy thứ bên trong, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại.

Sau đó, mắt thường cũng có thể thấy ánh mắt anh thay đổi mạnh mẽ.

“Cậu có chắc là cô ấy đưa cho tôi không?” Lục Kiến Thành gần như muốn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lâm Tiêu biết anh đang tức giận, nhưng cũng không dám nói dối, chỉ có thể gật đầu nói thật: “Đúng vậy, cô Nam Khuê nói nhất định phải tận tay đưa cho anh, nói cô ấy rất hổ thẹn.”

“Cô ấy còn nói gì nữa?”

“Cô Nam Khuê nói vật phải về với chủ cũ, nói ngài nhất định phải giữ…” Cẩn thận.

Lâm Tiêu còn chưa kịp nói hết câu, Lục Kiến Thành đã cầm chiếc hộp lao ra cửa.

Chạy một đường đến hầm để xe, Lục Kiến Thành lập tức lái xe đến chỗ Nam Khuê.

Đến nơi rồi, anh dùng sức ấn chuông cửa.

Nam Khuê thu dọn đồ đạc đến tận trưa, đến cơm cũng chưa kịp nấu, nên đã lên mạng đặt đồ ăn.

Khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô không nghĩ ngợi nhiều, còn tưởng đồ được giao đến rồi nên lập tức mở cửa.

Kết quả là ngay sau đó, cô nhìn thấy Lục Kiến Thành mặt đầy tức giận, người đến chắc chắn là không có thiện ý đang đứng ngoài cửa.

“Không phải anh nói hai ngày này sẽ không tới…” Tìm tôi sao?

Nam Khuê còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên, Lục Kiến Thành dùng sức đặt chiếc hộp lên bàn, sau đó mở ra: “Lâm Tiêu nói, là em đưa những thứ này cho anh.”

“Đúng vậy.”

“Nam Khuê …” Lục Kiến Thành siết chặt nắm tay, hai mắt ửng đỏ, tức giận nhìn cô chằm chằm: “Rốt cuộc em có trái tim không vậy? Em có biết giá trị của những thứ này không? Em có biết ý nghĩa của chúng không?”

“Tôi biết.”

Nam Khuê duỗi tay, cầm một cái vòng cổ bên trong đó, nhíu mày nói: “Lục Kiến Thành, chúng ta kết hôn được hai năm, hầu như tất cả các dịp lễ anh đều chuẩn bị quà cho tôi, hơn nữa đều rất đắt tiền.”

“Nhưng mà không có một món quà nào là anh đích thân chuẩn bị, đều là anh ra lệnh cho Lâm Tiêu chuẩn bị, anh cảm thấy tôi sẽ cần những món quà như vậy sao?”

“Bỏ đi, bây giờ nói những chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, tôi từng nói, tôi chưa bao giờ muốn từ anh bất cứ thứ gì trong cuộc hôn nhân này, những món trang sức này, cái nào cũng rất đắt, tôi không thể lấy được, vẫn là để vật về với chủ cũ thì sẽ tốt hơn.”

“Được, kể cả như vậy.”

Đột nhiên, anh cầm chiếc vòng ngọc bích cùng đôi hoa tai ngọc bích lên giơ trước mặt Nam Khuê: “Hai cái này, một cái là của ông nội tặng cho em, một cái là bà nội tặng cho em, em cũng không cần nữa à, nói vứt là vứt à.”

“Tôi không có vứt, tôi chỉ mang vật trả cho chủ cũ thôi.”

“Hừ …” Lục Kiến Thành cười lạnh: “Những thứ này vốn là do ông bà tặng em, giờ em trả lại cho anh thì có khác gì vứt đi chứ.”

“Lục Kiến Thành, anh đừng có quấy nhiễu.”

“Hơn nữa…” Giọng Nam Khuê trầm xuống, cô nghiêm túc gằn từng chữ: “Ông nội và bà nội đúng là tặng cho tôi, nhưng là tặng cho cháu dâu nhà họ Lục, chúng ta đã li hôn rồi, hai món trang sức này không còn thuộc về tôi nữa, tôi cũng không còn thân phận gì để giữ chúng nữa.”