Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 157: Tỉnh lại, sờ nhầm người



“Cô ấy đã say như vậy rồi, tôi cũng không phải cầm thú.” Hoắc Ti Yến nói.

Lục Kiến Thành nhíu mày: “Vậy cậu cảm thấy tôi là cầm thú sao?”

Hoắc Ti Yến: “…”

Đã nhiều năm như vậy rồi, đừng thấy dáng vẻ thân sĩ ngày thường của Lục Kiến Thành mà hiểu nhầm, lúc anh độc mồm độc miệng thì đúng là muốn mạng người.

Làm bạn với anh nhiều năm như vậy, Hoắc Ti Yến chỉ liên tưởng đến một cụm từ: nhã nhặn bại hoại.

“Cầm đồ rồi đi mau đi.” Hoắc Ti Yến bắt đầu đuổi người.

“Yên tâm, tôi không có hứng thú xem phát sóng trực tiếp, cũng không có đam mê thưởng thức.” Lục Kiến Thành bình tĩnh nói một câu.

Chính câu nói này đã khiến Hoắc Ti Yến tức giận đến mức chửi tục, lập tức đẩy anh ra: “Nhanh đi cho tôi, cút xa một chút.”

Lục Kiến Thành đi tới cửa thì đột nhiên nhớ đến câu nói lúc nãy Nam Khuê mới nói.

“Niệm Niệm, tớ thấy dáng người của tiểu thịt tươi trong điện thoại cậu cũng rất đẹp, đẹp hơn Lục Kiến Thành nhiều, cậu giới thiệu người đó cho tớ đi!”

Cái gì mà tiểu thịt tươi, đại thúc chứ…

Anh lập tức nheo mắt lại: “Nhưng tôi lại cảm thấy dựa vào thân hình của cậu bây giờ, Lâm Niệm Sơ nhìn cũng cảm thấy buồn chán.”

“Cậu có ý gì?”

“Cô ấy thích đàn ông có dáng người đẹp.”

Hoắc Ti Yến không để ý cười một tiếng: “Cậu thấy dáng người tôi chưa đủ đẹp sao?”

“Cũng được.” Lục Kiến Thành hơi nghiêng đầu rồi cười: “Nhưng chắc vẫn không đẹp bằng tiểu thịt tươi và đại thúc trong điện thoại cô ấy. Nghe nói album ảnh của cô ấy rất phong phú, đầy đủ các phong cách khác nhau, cái gì cũng có.”

Sau khi kịp phản ứng, sắc mặt Hoắc Ti Yến lập tức đen lại.

Lục Kiến Thành vừa rời đi thì Lâm Niệm Sơ cũng tắm xong bước ra ngoài, trên người cô ấy là một chiếc khăn tắm, đôi chân dài trắng nõn nà để trần, tóc vẫn còn nhỏ nước.

Vì mới tắm xong nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy mềm mịn trắng trẻo, trên mặt hơi ửng đỏ.

Cô ấy vốn đã rất xinh đẹp, sau khi bỏ lớp trang điểm đi càng quyến rũ hơn.

Lúc này Hoắc Ti Yến đã miệng đắng lưỡi khô, nhưng vừa nghĩ đến lời Lục Kiến Thành nói, không khí xung quanh người anh đã lạnh đi mấy độ, mắt đen sâu thẳm khó đoán.

Khiến người khác không đoán được anh ấy đang nghĩ gì.

Đột nhiên anh ấy đưa tay ra giữ lấy cằm Lâm Niệm Sơ, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tiểu thịt tươi? Đại thúc?”

“Này này…” Lâm Niệm Sơ bị đau, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một nắm: “Hoắc Ti Yến, anh làm gì vậy, anh thả tôi ra.”

“Niệm Niệm…” Giọng nói vô cùng nghiêm túc của anh ấy quanh quẩn bên tai Lâm Niệm Sơ: “Ngoài anh ra, anh khuyên em đừng nghĩ đến những người khác.”

“Đương nhiên tôi không nghĩ, bây giờ tôi chỉ muốn đi ngủ.”

Nói xong Lâm Niệm Sơ lập tức nhảy lên giường, cuốn chăn thật chặt.

Nhìn cô ấy như vậy, Hoắc Ti Yến nâng môi cười, tâm trạng tốt hơn nhiều.

Khi Lục Kiến Thành quay về, hai người kia cũng đúng lúc tắm xong cho Nam Khuê.

Anh tìm áo ngủ rồi đưa vào.

Sau khi hai người mặc xong áo ngủ cho Nam Khuê mới mở cửa phòng tắm ra.

Lục Kiến Thành thấy vậy thì trực tiếp đi đến ôm lấy cô, sau đó bế cô lên giường.

Tắm rửa xong người Nam Khuê dễ chịu hơn rất nhiều, cô cựa quậy một chút rồi ngủ say.

Thẳng cho đến sáng hôm sau…

Nam Khuê xoay người “ưm” một tiếng.

Kết quả không có ai trả lời cô.

“Niệm Niệm…” Nam Khuê lại nói: “Niệm Niệm, cậu có đau đầu không? Có chuyện gì xảy ra vậy? Đầu tớ đau quá!”

Mặc dù miệng nói nhưng Nam Khuê vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, mắt cô vẫn nhắm, chỉ nói chuyện theo ý thức.



Thấy mấy lần đều không có ai trả lời, cô đưa tay ra sờ.

Vừa sờ đã chạm phải áo ngủ bằng vải bông trên người Lục Kiến Thành, cho nên Nam Khuê cũng không cảm thấy có gì khác thường.

“Niệm Niệm, cái giường này thật thoải mái nha!” Cô vừa nói vừa xoay người ôm Lục Kiến Thành vào trong ngực.

Đồng thời cũng duỗi chân ra kẹp lấy anh.

Tiếp đó cô cựa quậy trong ngực anh, Nam Khuê tìm một tư thế thoải mái, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Sau đó cô lại nói tiếp: “Niệm Niệm, tại sao tớ cảm thấy cậu cao lên vậy, còn nữa… Thịt trên người cậu cũng chắc hơn, có phải gần đây cậu đang tập luyện không, đang luyện cơ bụng số mười một gì đó sao?”

“Nghe nói cơ bụng số mười một rất quyến rũ, tớ cũng rất thích, cậu cho tớ sờ một chút được không? Tớ hứa chỉ sờ một chút thôi.”

Lời còn chưa dứt thì tay nhỏ của Nam Khuê đã chui vào trong áo ngủ của Lục Kiến Thành, sau đó mò lên trên eo.

Giây phút này, cả người Lục Kiến Thành như bị điện giật, toàn thân giật nảy lên một cái, anh hơi hé môi thở gấp.

Buổi sáng vốn là lúc hormone cao nhất, bị cô đụng chạm như vậy khiến cảm xúc mới bị anh đè nén lại một lần nữa bùng lên.

Hơn nữa còn mãnh liệt hơn trước.

Nam Khuê vẫn nhắm chặt mắt, miệng không ngừng cảm thán: “Oa, Niệm Niệm, hiệu quả quá tốt rồi!”

“Cậu tập thế nào vậy, lúc về tớ cũng muốn tập một chút.”

Lúc chuẩn bị thu tay lại, đột nhiên Nam Khuê như đụng phải thứ gì đó.

Cô cũng không suy nghĩ nhiều mà lập tức thu tay mình lại.

Đúng lúc này trời đất như xoay một vòng, dường như cô bị ai đó ôm lên, sau đó lại bị đè xuống giường.

Tay cô lại lần nữa cảm nhận được sức mạnh mạnh mẽ của người bên cạnh, cô đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, lập tức mở mắt ra.

Khi thấy khuôn mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, cô đã cho rằng mình nhìn nhầm.

Lục Kiến Thành?

Sao có thể?

Anh… Anh… Anh…?

Sao anh lại ở đây?

Nam Khuê kinh hãi đến mức không nói nổi một lời, lúc lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh… Sao anh lại đến đây? Hơn nữa còn nằm trên giường của tôi?”

“Vì sao anh lại không thể đến đây?” Lục Kiến Thành hỏi lại.

Rồi lập tức nói tiếp: “Đêm qua anh đến.”

“Cái gì?” Nam Khuê lần nữa kinh ngạc.

Mặc dù tối qua cô rất say, uống cũng rất nhiều nhưng sau khi ngủ một giấc, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều.

Cô không phải là hoàn toàn không nhớ chuyện tối hôm qua, hơn nữa cũng có chút ấn tượng.

“Niệm Niệm, cậu biết gì không? Ban nãy mình mới gặp một người đóng giả Lục Kiến Thành.”

“Niệm Niệm, tớ cảm thấy tiểu thịt tươi trog điện thoại cậu có dáng người rất đẹp, còn đẹp hơn cả Lục Kiến Thành, cậu giới thiệu người đó cho tớ đi!”

“Đại thúc cũng được, trưởng thành, ổn định, lại còn biết thương người khác.”

“Đồ khốn, cút đi.”

“Mau cút đi.”

Từng đoạn kí ức ngắt quãng bắt đầu xuất hiện trong đầu Nam Khuê.

Cô lập tức cắn môi đỏ, hận không thể trực tiếp tìm một cái lỗ để chui xuống.

Trời ạ, những lời kia đều do cô nói sao?

Vậy mà cô lại ở trước mặt anh nói dáng người anh không tốt?

Còn nói Niệm Niệm giới thiệu bạn trai mới cho cô?

Ông trời ơi, cô nói những lời này ra sao, cô còn muốn sống đấy có được không hả?

Nam Khuê không để ý đến tư thế mập mờ giữa hai người, trong lòng vẫn còn một vấn đề khác cần giải đáp.

“Sao anh lại đến đây? Còn nữa… sao anh lại biết tôi ở chỗ này?”

Lục Kiến Thành vừa muốn nói thì Nam Khuê đã lập tức cắt lời: “Anh cũng đừng có nói đúng lúc đi công tác ở đây nên mới gặp tôi, tôi còn lâu mới tin những chuyện trùng hợp như vậy.”

“Đúng là không phải trùng hợp.” Anh nói.

“Vậy thì vì sao?”