Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 141: Vân Thư đã biết bọn họ muốn ly hôn



“Ba, mẹ, sao hai người lại đột nhiên trở về vậy?” Nam Khuê mở miệng, trong lòng có chút bối rối.

“Có chút việc, vừa hay trở về ăn cơm trưa, trái lại con và Kiến Thành, sao không nói một tiếng đã trở về, sớm biết để dặn dò nhà bếp làm một số món ăn hai đứa thích ăn.” Vân Thư hỏi.

Nam Khuê nở nụ cười: “Mẹ, không cần phiền phức như vậy đâu, chúng con cũng đột nhiên quyết định, không có chuyện gì lớn, lát nữa sẽ đi, sẽ không ở nhà ăn cơm.”

“Một bữa trưa mà thôi, cũng không chậm trễ được bao lâu, các con chờ một chút, mẹ bảo nhà bếp nấu thêm mấy món.” Vân Thư nói xong, đi về phía phòng bếp.

“Mẹ…” Nam Khuê lập tức gọi bà lại: “Thật không cần, con và Kiến Thành còn có chút việc phải xử lý gấp.”

Nói xong, Nam Khuê đưa tay kéo tay Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành biết, cô đang cầu cứu.

Nếu như là bình thường, anh khẳng định vui vẻ ngàn vạn lần, nhưng lúc này đây, anh lại có chút ích kỷ nghĩ, nếu mẹ anh biết chuyện hai người muốn ly hôn, có phải có thể giữ lại Nam Khuê giúp anh hay không.

Cuộc hôn nhân này, cũng không cần ly hôn hay không.

“Chuyện quan trọng gì nhất định phải làm ngay bây giờ, chậm một tiếng không được sao?” Vân Thư hỏi.

Nam Khuê luôn không giỏi nói dối, cho nên, cô ngẩng đầu cười sáng lạn, cố gắng dùng nụ cười mới che giấu nội tâm bối rối.

“Mẹ, buổi trưa người ta đóng cửa, con và Kiến Thành cố ý muốn chạy tới vào buổi sáng.”

Nam Khuê cười tươi sáng mà dịu dàng, lời nói càng từng câu từng chữ, như đinh đóng cột. .

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng |||||

Vân thở dài một hơi, tâm trạng trầm thấp xuống: “Nếu đã như vậy, vậy thì đi đi, mẹ cũng không lưu các con.”

Nam Khuê tiến lên, kéo Lục Kiến Thành, lúc hai người xoay người, đột nhiên, Lục Minh Bác gọi: “Nam Khuê…”

Ông vừa gọi xong, Vân Thư lập tức đưa tay túm lấy tay hắn, đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn ông.

“Ba, sao vậy ạ?” Nam Khuê xoay người.

“Không có gì.” Lục Minh Bác khoát tay, giọng nói cứng rắn giống như lập tức già nua: “Chỉ là muốn nói với các con, sau này có thời gian trở về ăn cơm nhiều hơn, đến thăm chúng ta nhiều hơn.”

“Được ạ.” Nam Khuê mở miệng, gian nan trả lời.

Nói xong, ngực cô tràn ngập chua xót.

Xin lỗi, lần này cô đã nói dối.

Sau khi ly hôn, cô lại tới nơi này chắc là chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ vì ông nội, cô chắc sẽ không trở về nữa.

Nhìn bóng lưng bọn họ dần dần xa, cho đến khi không nhìn thấy nữa, Vân Thư lập tức xoay người, che môi, rơi nước mắt.

“Bà đã đoán được rồi, vì sao không để cho tôi giữ lại?” Lục Minh Bác đỡ bà ngồi xuống sô pha.

Vân Thư vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: “Ông không thấy thái độ và vẻ mặt của Khuê Khuê sao? Con bé đã quyết định ly hôn, ông nghĩ chỉ cần vài lời là có thể khuyên được nó sao.”

Cùng là phụ nữ, bà quá hiểu quyết định như này cùng với lòng nguội lạnh như tro tàn.

“Hơn nữa, cho dù muốn níu kéo, cũng không phải là ông, mà là thằng nhóc Lục Kiến Thành kia.”

“Ly hôn cũng tốt, để cho thằng nhóc kia chịu khổ, nhìn thôi đã làm cho người khác phải tức giận, ước gì không thể cho nó hai có búa để tỉnh táo, ai bảo nó không biết quý trọng vợ của mình, nhất định phải ra ngoài dây dưa với người đàn bà khác?”

Vân Thư vốn rất đau lòng, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện bình thường Lục Kiến Thành làm, cảm xúc của bà đã bình thường bằng sự tức giận.

Cuối cùng, càng nói càng tức giận.

Lục Minh Bác chỉ có thể một bên khuyên nhủ.

Một lúc lâu, cảm xúc của Vân Thư mới bĩnh tĩnh lại.

Lục Minh Bác vẫn cau mày như cũ, khó có thể giãn ra: “Chỉ sợ lần ly hôn này, bọn nó sẽ không còn khả năng nữa.”

Lời này, cũng là chọc vào trong lòng Vân Thư.

Bà trầm mặc, một lúc lâu mới nặng nề mở miệng: “Vậy thì nhìn tạo hóa của nó, nếu như nó biết hối cải, biết quý trọng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp níu giữ Nam Khuê về.”

“Nếu như thật sự bỏ lỡ, vậy cũng chỉ có thể trách nó không có phúc.”

Thở dài nặng nề, Vân Thư cũng không còn khẩu vị, cứ thế đi lên lầu.

Nói là nói như vậy, thật ra sao bà nỡ để bọn họ ly hôn.

Trước tiên không nói Nam Khuê là cháu dâu mà cha tuyển chọn, trước khi cha qua đời còn kéo tay bọn họ dặn dò, đừng để hai người ly hôn.

Hiện giờ hai người thật sự muốn ly hôn, bà còn có mặt mũi gì đối mặt với cha chứ?

Hơn nữa, hai người không dễ dàng mới có thể trở thành vợ chồng, con trai mình ly hôn, mất đi người bạn đời tốt, bà làm mẹ có thể vui vẻ sao?

Thế nhưng, Vân Thư cũng biết rõ, Nam Khuê đã hạ quyết tâm, ánh mắt của cô, ngôn ngữ của cô đều chắc chắn như vậy, không cho mình một chút đường lui.

Bọn họ làm cha mẹ cho dù đi khuyên thì có thể làm gì đây?

Cũng không thay đổi được cái gì, trái lại chỉ làm cho Nam Khuê xa lánh bọn họ.

Đây cũng là nguyên nhân, bà yên lặng làm bộ như không biết.

Cầm điện thoại lên, Vân Thư lập tức gọi điện thoại cho thư ký, bảo cô lấy lý do công ty có việc muốn Lục Kiến Thành nhanh chóng trở về công ty.

“Con trai, đây là lầm cuối cùng mẹ có thể làm cho con, hy vọng sau này con nhất định phải học cách quý trọng.”

Cúp điện thoại, Vân Thư lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng từ trong hộp, uống với nước ấm, sau đó nằm trên giường nghỉ trưa.

Rời khỏi nhà cũ, Nam Khuê nhìn thời gian trên điện thoại di động, lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Cục Dân chính còn một tiếng nữa sẽ tan tầm, chúng ta từ nơi này chạy tới mất nửa giờ, chắc là đủ rồi, đi thôi!”

Nói xong, Nam Khuê vẫn đi trước.

Lục Kiến Thành nhìn bóng lưng cô, lòng chua xót.

Vừa chua vừa chát, vừa đắng vừa mặn.

“Nam Khuê…” Đột nhiên, anh mở miệng, gọi về hướng bóng lưng Nam Khuê.

“Sao vậy?”

Nam Khuê xoay người, đón ánh mặt trời rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng nhìn về phía anh, cả người giống như được ánh mặt trời vàng bao phủ, tràn ngập nhẹ nhàng, xinh đẹp làm cho người khác không thể dời mắt.

Cho nên, những ngày sau này, dù cách nhiều năm, Lục Kiến Thành vẫn nhớ rõ sự dịu dàng và xinh đẹp của cô lúc này.

“Xin lỗi, công ty có chút việc gấp, không thể đến cục dân chính cùng em rồi.” Lục Kiến Thành nói.

Lần đầu tiên trong đời, anh đã nói dối lớn như vậy.

Hơn nữa còn là một lời nói dối đầy sơ hở, không thể chịu được sự soi mói.

“Bây giờ nhất định phải chạy về công ty sao? Trễ một tiếng được không?” Nam Khuê hỏi.

Lục Kiến Thành tràn ngập áy náy nhìn về phía cô: “Ừm, rất gấp, anh phải lập tức trở về ngay bây giờ.”

Nam Khuê cúi đầu, có lẽ suy nghĩ một chút, cô ngẩng đầu hỏi: “Mất bao lâu? Chúng ta có thể xử lý nó trước 4 giờ chiều không?” Cô hỏi lại.

Nếu như trước bốn giờ có thể xử lý xong, nửa giờ chạy tới, chắc là còn kịp làm thủ tục trước năm giờ.

Dù sao cũng là nói dối, Lục Kiến Thành cũng không nghĩ nhiều như vậy, tùy ý nói: “Có lẽ được, cũng không chắc chắn.”

“Được, vậy anh đi đi, chuyện của công ty quan trọng hơn, tôi chờ anh.”

“Có thể đến muộn, em có chắc muốn chờ anh không? Anh sẽ bảo người đưa em về trước.”

“Không sao, tôi cũng không có việc gì, lát nữa anh đi xử lý chuyện của công ty, tôi ở chỗ anh chờ anh.” Nam Khuê khẳng định.

???